Chương 1897:
Nhà họ Dương đã phát động tất cả thế lực nhằm vào bác sĩ Lâm.
Tất cả những người hoặc vật có quan hệ với bác sĩ Lâm, đều bị nhà họ Dương xếp vào đối tượng đả kích.
Nhà họ Dương ôm ý nghĩ đưa bác sĩ Lâm vào chỗ chết mà ra tay.
Giữa hai bên như nước với lửa, không chết không ngừng.
Dưới cái nhìn của nhà họ Dương, tuy bác sĩ Lâm đang rất nổi tiếng, vang danh trong nước, nhưng chỉ giới hạn ở thế tục, gia tộc lánh đời như nhà bọn họ, căn bản không sợ trung y nho nhỏ này.
Nhưng vậy mà một đông y nho nhỏ này dám trêu chọc bọn họ, chắc chăn phải chỉnh chất.
Giống như trước mắt, có không ít thân thích bạn bè bên cạnh bác sĩ Lâm đều gặp nạn.
Nhất là Tô Nhan, đôi mắt đã bị mù.
Bọn họ tin, bác sĩ Lâm đã hận bọn họ ngập trời.
Nhưng bọn họ không quan tâm, bởi vì bọn họ cho rằng bác sĩ Lâm căn bản không làm gì được bọn họ.
Mà bây giờ… Bác sĩ Lâm giết tới cửa rồi.
Còn lấy thân phận giáo chủ của Đông Hoàng Giáo giết tới cửa.
Bác sĩ Lâm, bọn họ có thể đối phó được.
Nhưng giáo chủ của Đông Hoàng Giáo…
Bọn họ đối đầu kiểu gì đây?
Kẻ địch vốn giống như con kiến đột nhiên trở thành con sư tử mạnh mẽ… Sao bọn họ có thể chấp nhận được chứ?
Nhưng thấy Lâm Dương lấy mấy cái kim châm cứu ra, đâm vào eo mấy châm, lại đâm vào cổ mấy châm, sau đó đâm xuống ngực, gương mặt cũng chậm rãi chuyển từ trắng, lại sang xanh, sau đó gần như bình thường, cuối cùng…
Phụt!
Một ngụm máu xanh phun từ trong miệng anh ra, bắn lên trên đất, phát ra âm thanh xì xèo vô cùng khủng bố.
“Cái gì?”
Sắc mặt Dương Hồng Vũ thay đổi.
“Đây là… Giải độc xong rồi sao?” Một người nói.
“Dương Hồng Vũ, độc này của ông đối với người khác nhìn có vẻ không tệ, nhưng ở trong mắt tôi chỉ là trò trẻ con! Ông muốn hạ độc tôi, e rằng không dễ như vậy!”
Lâm Dương lau máu tươi ở khóe miệng, vẻ mặt không đổi nhìn ông ta nói: “Có phải là hôm nay chúng ta nên thanh toán sổ sách hay không?”
“Bác sĩ Lâm! Cậu muốn thế nào?”
Dương Hồng Vũ lấy lại tỉnh thần, vẻ mặt lạnh lẽo hỏi.
“Dương Hoa của chúng tôi bị cháy, là ông bảo người phóng hỏa đúng không?” Vẻ mặt Lâm Dương không đổi nói.
Dương Hồng Vũ cũng không nói chuyện.
“Mắt của Tô Nhan, cũng là ông bảo người làm mù đúng không?”
Dương Hồng Vũ vẫn không rên một tiếng.
“Ông còn gọi người chém ngón tay của ông ngoại cô ấy “Ngoài ra ông còn bảo người hạ Tuyệt Mệnh Hoa Độc đối với cô ấy, đúng không?”
Lâm Dương nói hết những chuyện nhà họ Dương làm với anh trong thời gian qua ra.
Giọng nói của anh rất to, giống như đang tuyên đọc tội danh của nhà họ Dương: Tất cả mọi người nghe xong liên thông suốt.
Mọi người ở xung quanh không dám thở mạnh.
Lâm Dương nói khoảng chừng bốn phút, lúc này mới dừng lại.
“Nói xong chưa?” Cuối cùng Dương Hồng Vũ cũng mở miệng.
“Ông nghe thấy chưa?” Lâm Dương hỏi lại.
“Nghe thấy thì sao? Thế nào? Chẳng lẽ cậu còn muốn sống mái với nhà họ Dương tôi?” Dương Hồng Vũ hừ lạnh một tiếng nói: “Bác sĩ Lâm! Tôi nói thẳng ra nhé! Cho dù cậu hận tôi tới mức nào, cậu cũng tuyệt đối không dám làm gì nhà họ Dương tôi!”
“Vì sao lại nói như thế?”