Chương 1899:
Ông ta không trêu chọc nổi.
Nhưng mà, ông ta không muốn trêu chọc, không có nghĩa là Lâm Dương sẽ từ bỏ ý đồ.
“Dương Hồng Vũ, hình như ông nghĩ chuyện gì cũng đơn giản quá rồi?” Lâm Dương nói.
“Sao thế? Cậu không đồng ý à?” Dương Hồng Vũ nhíu mày nói.
“Từ lúc ông hạ độc Tuyệt Mệnh Hoa vào trong cơ thể Tô Nhan, tôi và nhà họ Dương các ông đã tới tình hình không chết không ngừng! Giữa chúng ta, căn bản không có khả năng hòa giải!” Vẻ mặt Lâm Dương không đổi nói.
“Cậu… Cho dù thế nào, chẳng lẽ cậu thật sự muốn ra tay sao?”
Gương mặt Dương Hồng Vũ trắng bệch, nghiến răng nói.
“Ông nghĩ rằng tôi không dám ra tay sao?”
“Cậu đây là đang tự tìm đường diệt vong!
Đông Hoàng Giáo sẽ bị cậu hủy diệt! Mà cậu cũng sẽ chết không có chỗ chôn!” Dương Hồng Vũ gầm thét.
Nhưng mà vừa dứt lời, Lâm Dương liền phát ra tiếng cười kỳ lạ.
Dương Hồng Vũ hơi kinh ngạc.
“Cậu cười cái gì…”
“Hình như ông không thể nhìn rõ một chút nào!”
“Cái gì?”
“Hình như ông quên mất tôi tên là gì rồi?”
“Cậu tên là gì?” Dương Hồng Vũ sợ run lên, đột nhiên ý thức được gì đó, ông ta hoảng sợ nói: “Bác… Bác sĩ?”
“Không sai! Tôi là bác sĩ, tôi có thể khiến người ta cải tử hồi sinh, cho nên nếu thật sự chém giết, Đông Hoàng Giáo tôi căn bản không cần lo lắng chuyện thương vong, bởi vì cho dù là người chết, tôi cũng có thể cứu sống trở về! Ông hiểu chưa?”
Da đầu của Dương Hồng Vũ run lên, gương mặt đột nhiên vô cùng trắng xanh, ông ta vội vàng gầm thét: “Chỉ là như vậy còn chưa đủ! Những người mơ ước vị trí giáo chủ sẽ không bỏ qua cho cậu! Bọn họ tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho cậu! Cậu không thể động vào tôi, cậu không thể động vào tôi!”
Nhưng ngay từ đầu Lâm Dương đã không để ý tới những lời Dương Hồng Vũ nói, trực tiếp cao giọng nói: “Chúng giáo nghe lệnh!”
“Chúng tôi ở đây!”
Người ở bốn phía cùng la lên, cả đám rút đao kiếm ra, bộ dạng đằng đằng sát khí.
“Tôi ra lệnh cho mọi người lập tức ra tay, san nhà họ Dương thành bình địa, chém tận giết tuyệt, không để lại một mảnh giáp! Giết cho tôi!” Lâm Dương hét lớn.
“Giết!”
Tất cả người của Đông Hoàng Giáo không do dự chút nào, lập tức hét lên một tiếng, rút kiếm ra xông về phía Dương Hồng Vũ.
“Bảo vệ ông chủ!”
“Chém giết đám cướp kia!”
Người của nhà họ Dương lập tức xông tới.
Hai bên chém giết lẫn nhau!
Ánh mắt Lâm Dương lạnh lẽo, đẩy Dương Tuyết Mai tới chỗ người của Đông Hoàng Giáo.
“Trông chừng cô ta!”
Sau khi nói xong, anh lập tức bước về phía Dương Hồng Vũ.
“Dương Hồng Vũ! Mạng của ông, tôi tự mình ra tay!”
Lâm Dương cất bước đi tới, khí thế như hồng thủy, đẳng đẳng sát khí.
Mấy cao thủ của nhà họ Dương lập tức xông tới, muốn.
ngăn cản Lâm Dương.
Nhưng bọn họ vừa mới tiến lại gân, mấy bóng đáng quơ chiến kiếm thon đài chém về phía bọn họ.
“Cẩn thận!”
Tiếng kêu kinh hãi vang lên.