Chàng Rể Siêu Cấp Của Nữ Thần

Chương 1900



Chương 1900:

Cao thủ nhà họ Dương bị ép lùi về phía sau, căn bản không thể tiến lại gân.

“Đây là Anh Ngự của Đông Hoàng Cung!”

“Anh Ngự? Thị vệ bên cạnh Đông Hoàng Thần Quân?”

Dương Hồng Vũ run rẩy nói.

Ông ta chỉ nghe danh, chưa thấy bao giờ, cuối cùng hôm nay cũng thấy uy lực khủng bố của Ảnh Ngực rồi! Có Ảnh Ngự giúp đỡ, Lâm Dương căn bản không ai chống đỡ được, xông về phía Dương Hồng Vũ.

Sắc mặt Dương Hồng Vũ khó coi, không ngừng lùi vê phía sau.

“Bảo vệ ông chủ!”

“Nhanh, nhanh ngăn bọn họ lại, ông chủ xảy ra chuyện gì không hay, các người cũng phải chôn cùng!”

Quản gia gào thét, không ngừng kéo người nhà họ Dương ở bên cạnh đẩy về bên kia.

Càng ngày càng có nhiều người xông về phía Dương Hồng Vũ.

Nhưng mà…

Hiện trường không chỉ có người của nhà họ Dương, còn có Đông Hoàng Giáo đếm hoài không hất.

“Đi theo giáo chủ! Nhanh chóng điệt Dương Hồng VũT”

Lưu Danh Khoa la lên, tự mình đẫn đầu lượng lớn đường chủ, chấp sự đi về bên này.

Nhân số của Đông Hoàng Giáo không địch lại nhà họ Dương, nhưng lần này tới đều là tỉnh nhuệ trong tỉnh nhuệ, vương bài trong vương bài của Đông Hoàng Giáo, chiến lực này không biết mạnh hơn nhà họ Dương bao nhiêu lân.

Cộng thêm tình thế vội vàng, nhà họ Dương không có phương pháp ứng phó, cho nên vừa chém giết, thế cục gần như nghiêng về một phía.

“Ông chủ! Đi!”

Quản gia xông tới bên cạnh Dương Hồng Vũ, vội vàng đẩy ông ta ra ngoài.

Dương Hồng Vũ cũng biết không thể tiếp tục như vậy, cho nên lúc này quay đầu, xoay người bỏ trốn.

Lâm Dương hừ lạnh một tiếng, lấy kim châm cứu trên người ra, thực lực tăng lên, vươn người nhảy mạnh vào trong đám người nhà họ Dương, đuổi theo Dương Hồng Vũ.

“Muốn chết!”

Một cao thủ của nhà họ Dương giận tím mặt, rút kiếm Ta trảm.

Chỉ một thoáng bốn phương tám hướng đều là đao kiếm chói lọi.

Sát khí đột nhiên tăng vọt.

Dương Hồng Vũ đang chạy trốn cũng xoay người lại, trở tay năm chặt lấy bả vai Lâm Dương.

“Cậu nghĩ rằng tôi muốn trốn sao? Tôi là muốn cậu chết! Đây là nhà họ Dương! Cậu cảm thấy tôi có thể trốn được sao?”

Dương Hồng Vũ gầm nhẹ, phát lực ấn chặt lấy Lâm Dương.

Lúc này Lâm Dương căn bản không có không gian né tránh.

Nhưng Lâm Dương vẫn không né tránh, lại càng không ngăn cản đao kiếm từ bốn phía chém tới, trái lại một tay nâng lên, một ngón †ay vươn ra, chọc thẳng vào ngực Dương Hồng Vũ.

Dương Hồng Vũ lập tức run lên, trong mắt lộ ra sợ hãi.

Lâm Dương muốn làm gì?

Muốn liều mạng với mình sao?

Nếu là những người khác, Dương Hồng Vũ cùng lắm là liều mạng một lần, nhưng mà vị này không tầm thường.

Ông ta nhìn chằm chằm ngón tay kia, trái tim vọt lên tận cổ họng.

Cuối cùng Dương Hồng Vũ cũng sợ rồi.

Ông ta trực tiếp buông lỏng tay ra, người lùi về sau một bước, muốn tránh khỏi ngón †ay này.

Nhưng Lâm Dương vẫn không tha cho ông †a, ngón tay đâm về trước lần hai, tuy không đâm trúng trái tim của Dương Hồng Vũ, nhưng trực tiếp đâm vào ngực ông ta.

Bùm!

Giống như thuật pháp tinh xảo của nhà họ Bùi, ngón tay vừa mới đụng vào ngực Dương Hồng Vũ, cơ thể ông ta đã bắn mạnh ra như viên đạn, đụng ngã hơn mười người phía sau, ngã xuống đất phun ra máu tươi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.