Chương 1910:
“Ông cụ tổi”
Người nhà họ Dương lo lắng kêu to.
Khán giả ở bốn phía cũng phát ra âm thanh rộ lên.
Vốn tưởng rằng đây là cơ hội của Dương Thanh Tùng, nhưng không ngờ tới thực lực của Lâm Dương lại khủng bố như vậy, hoàn toàn bị anh đánh ngược lại.
Dương Thanh Tùng chật vật đứng dậy, lau máu ở khóe miệng, vẻ mặt nghiêm túc nhìn chằm chằm Lâm Dương.
“Đây là công pháp gì?” Ông ta khàn giọng hỏi.
“Kỳ Lân Biến.”
“Kỳ Lân Biến sao? Bác sĩ Lâm, cậu còn trẻ tuổi, mức độ võ học đã đến mức này, nói cậu là yêu nghiệt, đều là đang hạ thấp cậu.”
Trong mắt Dương Thanh Tùng tràn ngập tán thưởng và ghen tị.
Nếu thiên tài tuyệt thế như vậy là người của nhà họ Dương bọn họ, thì tốt biết bao.
Thật sự không biết rốt cuộc là gia tộc nào bồi dưỡng ra người độc nhất vô nhị như bác sĩ Lâm.
“Sao thế? Ông muốn nhận thua à?” Vẻ mặt Lâm Dương không đổi hỏi.
“Ha ha ha, bác sĩ Lâm nói như vậy thật sự là khinh thường lão phu rồi! Chuyện liên quan tới vận mệnh của toàn tộc nhân nhà họ Dương, cho dù lão phu liều cái mạng già này cũng sẽ không tiếc Dương Thanh Tùng quát khẽ, lại cất bước xông về phía Lâm Dương.
Sau đó một tay ông ta vươn về trước nhoáng lên một cái, dòng khí trước mặt tổ hợp thành một đồ án Thái Cực, đánh về phía Lâm Dương.
Lâm Dương trợn to hai mắt, nhìn chằm chằm đồ án này.
Phát hiện khí ý ở bên trong đồ án lại ẩn chứa mạnh mẽ và khéo léo, huyền diệu kinh tuyệt.
Chiêu thức ấy mạnh hơn Bùi Quốc Thiên và Dương Hồng Vũ mấy cấp.
Nhưng đối với Lâm Dương mà nói, nó vẫn không tạo được uy hiếp gì.
Anh đã thôi động sức mạnh của Lạc Linh Huyết, càng dùng kim châm cứu tăng cường sức mạnh của bản thân.
Lúc này Lâm Dương đã khai hỏa toàn bộ hỏa lực.
Anh trực tiếp lấy thân thể Tiên Thiên Cương, xông về phía Dương Thanh Tùng.
Đối với công kích của anh tất cả coi như không có, cho dù là sắt cũng bị khí kình phá hủy như đậu hũ, cũng không có ngoại lệ.
Người không có sơ hở như vậy là vô địch. Tải app truyệnhola tiếp nhé cả nhà!
Gương mặt già nua của Dương Thanh Tùng căng thẳng, ngăn cản mấy chiêu, hai tay bị chấn đắc run lên, người không ngừng lùi về sau.
Hiện trường bị quyền kình khủng bố của Lâm Dương đập bể vang lên rầm rầm rung động, cát đá tung bay loạn lên, vô cùng đáng SỢ.
Người xem ở bốn phía liên tục lùi về sau, không dám tới gần.
Mọi người đều đã nhìn ra được, Dương Thanh Tùng căn bản không phải đối thủ của người này!
“Thực lực của hai bên chênh lệch hơi lớn!” Lương Thế Minh trợn to mắt, khàn giọng nói.
“Thực lực của bác sĩ Lâm này còn mạnh hơn trước khi giao đấu với Bùi Quốc Thiên, hơn nữa… Mạnh không chỉ một cấp!” Phạm Văn Tiến cũng hít vào một hơi khí lạnh, vẻ mặt kinh hãi.
Người xung quanh cũng nhao nhao gật đầu.
Đúng vậy, lúc này Lâm Dương đã không có bất kỳ cố ky gì rồi.
Giải dược đã lấy được, anh còn lo lắng gì nữa?
Cuộc chiến này, chính là thần uy vô cùng, dũng mãnh vô song.
Có điều chỉ trong một phút ngắn ngủi, Dương Thanh Tùng bị đánh bay mấy lần, cơ thể trúng mười quyền, khom người xuống gần như không đứng thẳng, miệng không ngừng phun ra máu tươi, đến cuối cùng trong máu tươi còn có cả thịt.
“Ông cụ tổi”
Người nhà họ Dương thấy thế, toàn bộ đều quỳ trên đất khóc lóc, lau nước mắt.
“Chú…”
Dương Hồng Vũ cũng ngây ngốc, ngồi sửng sốt trên đất, ngơ ngẩn mà nhìn.
Lúc này trong lòng ông ta vô cùng hối hận, cũng vô cùng oán hận Dương Tuấn Khải đã chết đi.
Nếu không tại Dương Tuấn Khải, sao nhà họ Dương sẽ có tai họa ngày hôm nay? Sao có thể gặp được kẻ địch đáng sợ như thế?
Chỉ tiếc bây giờ nói gì cũng muộn rồi.