Chàng Rể Siêu Cấp Của Nữ Thần

Chương 1917



Chương 1917:

“Đúng là rất coi thường!”

Dương Thanh Tùng oán hận cắn chặt răng, đưa tay rút những chiếc kim châm cứu này ra, vứt xuống mặt đất, vô cùng giận dữ.

“Nếu như người bình thường cứ như thế rút giống như ông, chẳng bao lâu sau sẽ chết bất đắc kỳ tử, chẳng qua vốn dĩ ngày giờ của ông Thanh Tùng đây cũng không còn bao nhiêu.” Lâm Dương lắc đầu.

Dương Thanh Tùng không nói gì.

Lần này ông ta không dám buông lỏng chút nào, nhìn chằm chằm vào Lâm Dương, nhưng không lao về phía Lâm Dương nữa, mà chính là đứng nguyên tại chỗ, giang hai tay ra, bàn tay nắm chặt thành quyền, giống như đang tích tụ năng lượng.

Lâm Dương nhíu mày, đột nhiên ý thức được chuyển gì đó, lập tức giơ tay ra, phóng kim châm cứu, dự định chủ động xuất kích.

Thế nhưng lúc này Dương Thanh Tùng đã gầm lên những tiếng vang vọng mây xanh.

“Thiên xung, Thiên mã tối vi quý. Thốt nhiên hữu nạn nghi đào tị. Đãn năng thừa ngự thiên mã hành. Kiếm kích như sơn bất túc úy.”

“Tam vi sinh khí, ngũ vi tử. Thắng tại tam hề suy tại ngũ. Năng thức du tam tị ngũ thì.

Tạo hóa chân cơ tu ký thử.”

“Tựu trung Phục ngâm tối vi hung. Thiên Bồng gia trước địa Thiên Bồng. Thiên Bồng nhược đảo Thiên Ương thượng. Tu tri tức thị Phản ngâm cung. Bát môn Phản phục giai như thử. Sinh tại sinh hề, Tử tại tử. Tựu thị hung tú đắc Kỳ Môn. Vạn sự giai hung bất kham sứ”

(Giải nghĩa: Thiên xung Thiên Mã đều là quý. Đột nhiên gặp nạn phải trốn tránh. Ruổi rong Thiên Mã khắp nơi nơi. Gươm giáo như rừng đâu có sợ.

Ba là sinh khí năm là tử. Thắng ở tam thì suy ở ngũ. Biết được vào tam tránh ngũ kia.

Huyền diệu cơ trời nên nhớ giữ.

Phục ngâm xét thấy thật là hung. Là lúc trời Bồng đất cũng Bồng. Bồng úp trên ương hung chẳng kém. Phản ngâm tráo trở việc coi chừng. Tám Môn phản phục đều như thế.

Sinh đến trên Sinh, Tử đến Tử. Ví được Kỳ Môn đến chiếu cho. Cũng không may mắn †rong muôn sự.

Trích kỳ môn độn giáp.) “Tử môn! MởI”

“Kinh môn! Mởi”

Ngay khi tiết nói vừa dứt, một luồng khí rất mạnh từ trên người Dương Thanh Tùng bộc phát ra, những chiếc kim châm cứu bay đến đều bị vỡ vụn.

“Wowl”

Những người xem ở xung quanh lại một lần nữa phát ra những tiếng khiếp sợ.

“Mở tất cả bát môn ra rồi Ánh mắt của mọi người sáng rực, gắt gao nhìn chằm chằm Dương Thanh Tùng.

Tất cả bát môn đều được mở ra, thật đúng là kinh thiên động địa.

Lúc này đây, thế gian không ai có thể cùng Dương Thanh Tùng tranh phong.

Có thể thấy được cánh tay gầy guộc của ông ta đột nhiên trở nên cường tráng, cơ bắp cuồn cuộn, cánh tay to hơn một vòng, mạch máu giống như những con giun trướng lên.

Toàn bộ tóc trắng trên đầu của ông ta đều rụng xuống, mọc ra từng sợi đen, những vết lốm đốm đồi mồi ở trên mặt dần dần biến mất, hai mắt đục ngầu trở nên có tinh thần, ánh mắt sáng ngời.

Trước sau chỉ mất mấy giây mà thôi, Dương Thanh Tùng dường như đã trẻ ra cả mười tuổi.

Thật đúng là thần kỳ!

Khiến cho người đời khiếp sợ không thôi, nhưng điều khiến cho người ta càng thêm khiếp sợ chính là, lúc này đây khí thế của Dương Thanh Tùng khiến cho người ta cảm thấy ông ta giống như một vị chiến thần hạ phàm.

Không thể ngăn cản, không thể chiến thẳng.

“Giáo chủ Lâm! Cậu thua rồi.”

Dương Thanh Tùng khàn giọng nói nhỏ.

Lâm Dương nhìn chằm chằm ông ta.

“Cậu có biết cái gì gọi là hóa hủ bại vì thần kỳ không? Hiện tại tôi sẽ cho cậu thấy nói”

Ông ta giơ chân lên, giãm mạnh xuống đất.

Rầm rầm rầm!

Khắp nơi không ngưng rung chuyển, mặt đất vỡ ra, lan đến chỗ Lâm Dương.

Lâm Dương khó mà đứng vững, cơ thể lắc lư, ngã trái ngã phải, thiếu chút nữa đã rơi vào trong khe hở kia.

Lâm Dương vội vàng ổn định lại thân thể.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.