Chương 1922:
Mái tóc đen của ông ta bắt đầu bong ra từng mảng, cánh tay cường tráng cơ bắp cuồn cuộn kia cũng bắt đầu trở nên khô quắt, mạch máu trên cánh tay ông ta cũng trở nên quất lại.
Tính mạng của Dương Thanh Tùng sắp đi đến hồi kết, mà Lâm Dương ở trước mặt ông †a đã bị đánh cho không còn hình người.
Dáng vẻ như thế này làm sao sống tiếp được.
Nhưng Dương Thanh Tùng lại cắn răng nhìn chằm chằm Lâm Dương, giống như đang quan sát cái gì đó.
Một lúc sau, ông ta thở dài một hơi.
“Tôi thua…”
Mọi người khiếp sợ không thôi.
“Chú à, sao chú lại nhận thua như vậy chứ? Cậu ta đã chết rồi, bác sĩ Lâm đã chết!”
Dương Hồng Vũ vội vàng kêu lên.
Nhưng Dương Thanh Tùng lại lắc đầu, buông lỏng tay ra.
Hai chân của Lâm Dương rơi xuống mặt đất, cơ thể của anh lảo đảo, nhưng không ngã xuống.
Hai mắt Lâm Dương mở to, nhìn về phía Dương Thanh Tùng .
“Tôi không chết, sao có thể tính ông ta thắng được chứ”
Lời này vừa vang lên, hô hấp của tất cả những người có mặt ở hiện trường đều dừng lại.
Dương Hồng Vũ giống như bị sét đánh.
“Có thể nói cho tôi biết tại sao không?”
Hô hấp của Dương Thanh Tùng ngày càng trở nên dồn dập, gương mặt của ông ta cũng càng ngày càng trở nên già nua.
Ông ta biết bản thân mình không còn sống được lâu nữa, tốc độ nói chuyện cũng nhanh hơn không ít.
“Có thể nói cho tôi biết, vì sao cậu không chết, chẳng lẽ cậu thật sự là thân thể bất tử “
“Tôi không phải thân thể bất tử gì, chẳng qua là do mệnh mạch của tôi đã được tôi phong bế.”
Lâm Dương vất vả nâng cánh tay gãy của mình lên, dùng tay đẩy một chiếc kim châm cứu ở bên hông ra.
“Mệnh mạch ư?”
Đồng tử của Dương Thanh Tùng co rụt lại.
“Võ y tự biết mệnh, tự biết mạch, ông không phá được mệnh mạch của tôi thì cho dù ông có đánh nát người tôi, tôi cũng vẫn còn một hơi, ông già, tôi chưa chắc đã thua ông, chỉ cần tôi chống đỡ được nửa tiếng này, tôi chính là người thắng.” Lâm Dương khàn giọng nói.
Dương Thanh Tùng nghe thấy thế, ông ta liên tiếp lùi về sau, sau cùng đặt mông ngồi trên tảng đá lớn, vẻ mặt ông ta tràn ngập bi thương.
“Trời muốn diệt nhà họ Dương tôi…”
Lâm Dương không cần dùng đến quá nhiều sức để châm mấy chiếc kim châm cứu lên trên người mình.
Hai tay và hai chân bị gấy trước đó đột nhiên có thể cử động bình thường.
Người ở xung quanh đều hãi hùng khiếp vía, âm thầm cảm thấy kỳ lạ, không cách nào hiểu được.
“Đây chính là võ y à?” Phạm Văn Tiến líu lưỡi không thôi.
“Y thuật cường đại phối với thân thể Tiên Thiên Cương, năng lực khôi phục thật đúng là kinh khủng… quả nhiên người bình thường không cách nào giết chết.” Lương Thế Minh lắc đầu cảm thán.
Ngay cả người đã mở ra tất cả bát môn cũng không thể giết chết được Lâm Dương, trên đời này chỉ có người Võ Đạo Đại Thành mới có thể chế phục được Lâm Dương.
Tất cả gia chủ của thế gia tông môn có mặt ở hiện trường đều im lặng, bầu không khí lặng ngắt như tờ.
Người nhà họ Dương rơi vào trong nỗi khủng hoảng vô tận, bọn họ cảm thấy vô tận sợ hãi.
Dương Thanh Tùng thua trận, hy vọng duy nhất của nhà họ Dương cũng bị diệt.
Chẳng lẽ hôm nay chính là tận thế của nhà họ Dương bọn họ ư.
“Chú!” Dương Hồng Vũ hô to.
“Ông cụ tổi”
Người của nhà họ Dương rối rít quỳ xuống, bọn họ khóc không thành tiếng.
Dương Thanh Tùng ngồi trên tảng đá lớn, ông ta không ngừng thở dốc.