Chương 1927:
“Bản thân tôi cũng hiểu rõ điều này, chẳng qua tôi nói thật, hôm nay, nếu như tôi thật sự muốn đồ sát cũng không thể giết được người của nhà họ Dương! Nói gì thì nói, nơi này chính là nhà họ Dương, nếu như xảy ra huyết chiến, chúng ta sẽ phải đối đầu với toàn bộ lực lượng của nhà họ Dương, ông có thể chắc chắn bên chúng ta có thể giết chết hết bọn họ không còn một mảnh giáp nào ư?” Lâm Dương nghiêng đầu, nhỏ giọng hỏi.
“Nếu như cơ thể của Giáo chủ không vấn đề gì, lấy thực lực của Giáo chủ, tôi tin việc giết sạch bọn chúng không phải là vấn đề khó khăn gì cả!” Lưu Danh Khoa lập tức trả lời.
“Nhưng hiện tại tôi quả thật đang bị thương nặng… Uy lực khi bát môn đồng thời mở, quả thật rất mạnh.” Lâm Dương nói với Lưu Danh Khoa.
“Chuyện này…”
“Nếu như đã không thể giết chết hết được, vậy thì bán một ân tình cho bọn họ, nếu không một khi liều mạng, người nhà họ Dương chó cùng rứt giậu, thề sống thề chết liều mạng phản công, bên này chúng ta nhất định sẽ tổn thất nặng nề. Tôi vừa mới nhậm chức Giáo chủ, thương vong quá lớn, việc này sẽ gây bất lợi với tôi, sau khi hai bên đều tổn hại, chỉ sợ sẽ có kẻ ngồi làm ngư ông đắc lợi, đây không phải là việc mà tôi muốn nhìn thấy.” Lâm Dương lắc đầu nói.
Đây không phải là anh đang an ủi Lưu Danh Khoa mà chính là suy tính thật sự của anh.
Nếu như trạng thái của anh đạt thời kỳ đỉnh phong, trên người không có vết thương nào, nói không chừng anh sẽ thật sự đồ sát sạch sẽ người nhà họ Dương.
Nhưng hiện tại anh không có đủ điều kiện này, chỉ có thể thuận nước đẩy thuyền.
Lưu Danh Khoa không nói gì nữa.
“Dương Tuyết Mai, cô nhanh dẫn theo người của gia tộc mình rời khỏi nơi này, bắt đầu từ hôm nay trở đi, tất cả mọi thứ của nhà họ Dương đều thuộc về Đông Hoàng Giáo tôi.” Lâm Dương lớn tiếng nói.
“Vâng bác sĩ Lâm!”
Dương Tuyết Mai lại một lần nữa dập đầu cảm kích với Lâm Dương, sau đó đi đến đỡ Dương Hồng Vũ đang hôn mê lên, cơ thể nhỏ gây có vẻ hơi lảo đảo đi ra bên ngoài.
Người nhà họ Dương cũng hối hả đi theo sau.
Không ai cảm thấy căm hận, nếu có chỉ cảm thấy vô tận sợ hãi.
“Lập tức tiếp quản nhà họ Dương, bảo vệ tốt tất cả mọi thứ, không cho phép bất kỳ kẻ nào làm loạn.”
Lưu Danh Khoa vung tay lên, cao giọng nói.
“Tuân lệnh Lưu đại nhân!”
Mọi người xông vào.
Toàn bộ nhà họ Dương đã thuộc về Đông Hoàng Giáo, bao gồm cả vườn hoa tuyệt mệnh kia.
Lâm Dương thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt anh liếc qua đám người còn chưa tản đi, vẫn ở lại hiện trường.
“Chư vị còn có gì chỉ giáo không?”
“À chuyện đó… Không có… Không có…”
“Giáo chủ Lâm, tôi xin phép đi trước, xin phép đi trước…”
Dường như lúc này mọi người mới lấy lại được tinh thần, từng người đều vội vàng cười chào hỏi, thở phào một hơi rời đi, nhìn rất vội vàng.
Chỉ một lát sau, hiện trường đông đúc vơi đi bảy, tám phần.
Chỉ còn mấy người ở lại không rời đi.
Trong đó có Phạm Văn Tiến và Lương Thế Minh.
Chỉ thấy Phạm Văn Tiến dẫn đầu đi đến, nói với Lâm Dương.
“Giáo chủ Lâm thần uy cái thế, võ y vô song, tôi rất khâm phục, khâm phục.” Phạm Văn Tiến cười nói.
“Anh quá khen.” Lâm Dương bình tĩnh nói.
“Giáo chủ Lâm, theo như tôi được biết, trước đây không lâu, Đông Hoàng Giáo không hề có Giáo chủ, cậu đột nhiên trở thành Giáo chủ của Đông Hoàng Giáo, tôi nghĩ nhất định chính là dựa vào thực lực trác tuyệt của bản thân, nếu không có thực lực thì không cách nào trấn áp được một Đông Hoàng Giáo có vô số anh hào.”
“Rốt cuộc anh Tiến đây muốn nói gì?”
Lâm Dương nhíu mày, lên tiếng.
Phạm Văn Tiến run lên, mỉm cười.
“Cũng không có gì cả, giáo chủ Lâm, Văn Tiến tôi đây chỉ có chút hiếu kỳ mà thôi.
“Hiếu kỳ ư?”