Chương 1928:
“Đúng thế, Văn Tiến muốn biết… Rốt cuộc giáo chủ Lâm xuất sư từ nơi nào, xuất thân từ đâu? Rốt cuộc là nơi nào lại có thể nuôi dưỡng ra một thiên tài trẻ tuổi như giáo chủ Lâm đây.”
Lời này vừa nói ra, Lương Thế Minh ở bên cạnh cũng vội vàng dựng lỗ tai lên.
Nhưng Lâm Dương lại lắc đầu nói.
“Vấn đề này, nếu như sau này có cơ hội, tôi sẽ nói cho anh biết.”
Phạm Văn Tiến nghe thấy thế, trong lòng anh ta tràn ngập thất vọng, nhưng cũng không tiếp tục truy hỏi nữa, đành phải tiếc nuối rời đi.
Lương Thế Minh nhìn theo bóng lưng của Phạm Văn Tiến, lúc này mới đi lên ôm quyền nói.
“Giáo chủ Lâm, lúc trước là tôi lỡ lời, có mắt như mù, có gì đắc tội mong cậu lượng thứ”
“Trang chủ Minh khách khí rồi! Lòng dạ của tôi còn chưa đến mức hẹp hòi như vậy, tôi sẽ không ghi hận trong lòng đâu, trang chủ Minh, nếu không còn chuyện gì nữa, nhanh dẫn theo người của ông rời đi.” Lâm Dương nhắc nhở.
“Ôi chao, haizz, không vội, giáo chủ Lâm, trên thực tế tôi có chuyện muốn thương lượng với giáo chủ Lâm đây, bàn chuyện hợp tác.” Lương Thế Minh mỉm cười đáp.
“Chuyện công việc? Chuyện gì thế?”
Lâm Dương nghiêng đầu hỏi.
“Chuyện đại hội.” Lương Thế Minh nheo mắt, mỉm cười nói.
“Chuyện về đại hội ư?”
Lâm Dương ý tứ sâu xa nhìn lướt qua ông †a, sau đó lắc đầu nói.
“Ông không có tư cách hợp tác với tôi, bởi vì thực lực của ông và tôi không ngang nhau.”
“Vậy thì chưa chắc.”
Lương Thế Minh mỉm cười, từ trong tay của người phía sau lấy ra một thứ, đưa tới.
Trên tay của Lương Thế Minh là một miếng thẻ bài hình tròn.
Thẻ bài này chỉ có kích thước bằng một đồng xu nhỏ, phía trên có ghi chữ số, bên cạnh là đồ án của mười hai con giáp, đáng vẻ vô cùng tỉnh xảo.
Phần lớn người bình thường đều không biết đó là thứ gì, nhưng sau khi Lâm Dương ngồi lên chức Giáo chủ của Đông Hoàng Giáo, từ trong một số sách cổ của.
Đông Hoàng Giáo, Lâm Dương đã biết được lai lịch của thứ này.
Tấm thẻ bài này có tên là “Sáp huyết bài”
, là một trong tín vật “Cô Sơn”
đứng đầu trong liên mỉnh.
Chỉ cần là người nắm trong tay vật này đều là minh hữu của “Cô Sơn”
Mà Cô Sơn này…
Lâm Dương chỉ biết được một vài thứ.
Cô Sơn chính là siêu cấp tôn tại không thể trêu chọc vào.
Đương nhiên rốt cuộc nó có quy mô và thực lực như thế nào, Lâm Dương cũng không đoán được đại khái, nhưng càng là loại đối thủ mà mình chẳng hề biết gì cả thì càng không thể tùy tiện trêu chọc.
“Giáo chủ Lâm, cậu tuyệt đối đừng nên hiểu lâm nhé!
Không phải tôi đang uy hiếp gì cậu đâu, chuyện này cậu có thể yên tâm.”
Kiêu Thế Minh vội vàng xua tay cười nói.
“Vậy ông lấy thứ này ra, rốt cuộc là muốn nói điều.
gì?
Vẻ mặt Lâm Dương không chút thay đổi, hỏi.
“Tôi chỉ muốn nhắc nhở giáo chủ Lâm một câu, loại thẻ bài này, không chỉ mình tôi có mà ngay cả nhà họ Dương cũng có, nhà họ Bùi cũng có.”
Lương Thế Minh híp mắt cười nói với Lâm Dương.
Ông ta vừa mới nói xong, lông mày của Lâm Dương hơi động.
Ý của người này chính là, nhà họ Bùi, sơn trang Lương Thạch và nhà họ Dương đều là minh hữu của Cô Sơn tư? “Giáo chủ Lâm, cậu đừng cho rằng tôi và Dương Hồng Vũ đối chọi gay gắt thì chính là tử địch, trên thực tế chúng tôi chính là minh hữu, là minh hữu uống máu ăn thê Lương Thế Minh mỉm cười, tiếp tục nói.