Chàng Rể Siêu Cấp Của Nữ Thần

Chương 1929



Chương 1929:

“Khoảng bốn mươi năm trước, Cô Sơn nhằm vào đại hội, gây dựng ra một liên minh, liên minh này được gây dựng lên từ mười ba thế lực siêu cấp tồn tại, mỗi một gia chủ của thế lực hoặc là một chưởng môn đều sẽ nhận được một khối sáp huyết bài này, dùng cái này để xác định thân phận liên minh của từng người, giáo chủ Lâm, tôi nghĩ trước khi cậu dự định xuống, tay với nhà họ Dương, chắc hắn cậu đã cân nhắc qua một gia tộc khổng lồ như nhà họ Dương nhất định sẽ có một thế lực phức tạp đứng sau đúng không?

“Đương nhiên là có cân nhắc, thế nhưng tôi thật đúng là không ngò đến nhà họ Dương thế mà lại có liên hệ với Cô Sơn, hơn nữa còn có được mười hai minh hữu.”

“Liên quan đến việc kết minh này, thật ra rất bí ẩn, trên đời này không có quá nhiều người biết được chuyện đó, sở dĩ tôi thẳng thắn việc này với giáo chủ Lâm chính là muốn biểu đạt thành ý của mình với giáo chủ Lâm! Hợp tác với giáo chủ Lâm đây!”

“Ông đã có mười hai minh hữu cường đại như thế…

Trước mắt vẫn còn có mười một minh hữu khác, đủ để trên đại hội này đánh đâu thắng đó, dọn sạch đám kẻ mạnh khác, thực lực của ông hoàn toàn đủ để làm.

chuyện này, cần gì phải kết mỉnh với tôi vẽ vời cho thêm chuyện chứ? Nếu để cho người Cô Sơn biết, chăng phải sẽ chọc giận bọn họ tr?”

Lâm Dương lắc đầu nói.

“Ha ha ha, đây là bác sĩ Lâm không biết.”

Lương Thế Minh lắc đầu, chắp tay sau lưng, nhỏ giọng nói.

“Tuy mười ba gia tộc tông môn này trống máu ăn thê kết làm minh hữu, nhưng trên thực tế thì nội bộ của mười ba thế lực này vẫn luôn lục đục, tất cả đều có tính toán riêng của mình. Cái gọi là minh hữu, chẳng qua chỉ là lợi dụng lẫn nhau mà thôi, cậu nhìn †ôi và Dương Hồng Vũ mà xem, những năm này hai người chúng tôi tranh giành cấu xé lẫn nhau thì biết, hôm nay người nhà họ Dương gặp đại nạn, chẳng phải tôi cũng khoanh tay đứng nhìn đó ư? Ở trước mặt lợi ích, cái được gọi là minh ước, cái được gọi là bạn thân, chẳng qua chỉ toàn là nói suông mà thôi, không có chút giá trị gì! Căn bản không ai quan tâm.”

“Nếu đã như thế, ông hợp tác với tôi, sao tôi có thể yên tâm giao phía sau lưng mình cho ông chứ? Minh hữu Cô Sơn không đáng tiền, ông và tôi kết minh thì đáng tiền à?”

Lâm Dương bình tĩnh hỏi. Cả nhà tải app truyện hola đọc full miễn phí nhé!

“Đáng giá, đương nhiên là đáng giá, hơn nữa còn là ngàn lượng vàng cũng không thay đổi, giáo chủ Lâm, tôi thẳng thắn nói những chuyện này với cậu, sao có thể như đám người kia lá mặt lá trái được chứ? Tuy mấy gia tộc chúng tôi lấy Cô Sơn dẫn đầu kết làm đồng minh, nhưng dù sao cũng là chuyện của bốn mươi năm về trước, phần thưởng của đại hội vô cùng phong phú lại phải chia nhỏ thành mười mấy phần, người nào chấp nhận được chứ? So với mười minh hữu không đáng tin cậy đến tranh giành trong đại hội, chẳng bằng tôi sớm chọn cho mình một minh hữu có thực lực cường đại, cùng người đó chia sẻ thành quả thăng lợi, chẳng phải là cách làm của người thông minh ư?” Lương Thế Minh vuốt râu mình cười.

Ánh mắt của ông ta rất tinh tường.

Trong tay vị bác sĩ Lâm này có Đông Hoàng Giáo, thực lực của bản thân lại trác tuyệt siêu phàm, tuyệt đối là ứng cử viên hàng đầu để lựa chọn làm minh hữu, nếu có thể dính vào, đến lúc đó ở trên đại hội, sơn trang Lương Thạch của ông ta có thể hô mưa gọi gió, áp chế quần chúng.

Lâm Dương nghiền ngẫm một lúc, sau đó lắc đầu nói.

“Trang chủ Lương, cho dù là như vậy thì tôi cũng không có hứng thú hợp tác với ông, dù sao đối với ông, tôi cũng không hiểu rõ lắm, đối với người mà bản thân mình không hiểu rõ, tôi sẽ không đi lại quá gần, chuyện này để sau rồi nói.”

Sau khi nói xong, Lâm Dương dự định rời đi.

“Giáo chủ Lâm. Nếu như tôi là cậu, tôi nhất định sẽ ngoan ngoãn hợp tác với sơn trang Lương Thạch!” Lương Thế Minh lớn tiếng nói.

“W sao?”

“Bởi vì nếu cậu không làm như thế, người của Cô Sơn sẽ tìm cậu để tính sổ, không đơn giản chỉ là bản thân cậu mà ngay cả Đông Hoàng Giáo và Tập Đoàn Dương Hoa của cậu đều sẽ phải đối mặt với sự công kích của mười hai thế lực, cho dù cậu có mạnh hơn nữa, cậu có thể mạnh hơn liên minh Cô Sơn ư?

Câu nói này làm cho Lâm Dương dừng bước.

Đúng lúc này một người đàn ông nhanh chân từ bên ngoài chạy vào, nói nhỏ mấy câu bên tai Lương Thế Minh.

Lương Thế Minh khẽ gật đầu, cười nói.

“Giáo chủ Lâm, xem ra cậu không thể từ chối được.”

“Ông nói gì?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.