Chương 1933:
Người đàn ông kia gầm lên, sau đó ngay lúc gã ta đang dự định dẫn người của mình rời đi, những cao thủ của Đông Hoàng Giáo kia vẫn không nhúc nhích một xíu nào, không chút đấu hiệu cho đi.
“Các người đang chơi trò quái quỷ gì thế? Con không nhanh biến đi cho tôi?”
Người đàn ông hét lên, trực tiếp đưa tay đánh về phía người đang đứng trước mặt mình, ý đồ cưỡng chế đánh bay người trước mặt.
Đúng vào lúc này, một giọng nói lạnh lùng vang lên.
“Băm bọn chúng thành thịt vụn.”
1 “Vâng giáo chủi Cường giả bốn xưng quanh đồng thanh đáp lời, sau đó rút kiếm ra khỏi vỏ, lao về phía bảy người bên Cô Sơn.
“ ÁI”
Bảy người bên phía Cô Sơn bị đọa sợ cho choáng váng.
Giáo chủ Lâm này thật đúng là đám làm, đám đối đầu.
với Cô Sơn bọn họ? Bọn họ vội vàng lấy lại tỉnh thần, thê lương gào lên.
“Đông Hoàng Giáo! Các người thế mà đám thật sự đối đầu với Cô Sơn chúng tôi?”
“Chán sống à, các người đang tự tìm đường chất đó “
“Tôi cam đoan tất cả các người đều sẽ phải chết không có chỗ chôn”
Nhưng đối với lời của mấy người này nói, Lâm Dương lại hoàn toàn thờ ơ.
Bảy người chỉ có thể chạy trốn như điên.
Bọn họ không ngờ rằng tên Giáo chủ của Đông Hoàng Giáo lại điên cuông như thế, vậy mà thật sự đám có can đảm cùng Cô Sơn đối nghịch.
Chăng lẽ người này không biết năng lực của Cô Sơn tr?
Giờ phút này đây, bảy người này vô cùng hối hận, cũng sợ hãi cái chất.
Dù sao, nói gì thì nói Đông Hoàng Giáo chính là một giáo phái siêu cấp, cao thủ nhiều như mây, bảy người bọn họ có thể đối phó được ư?
Đánh nhau một lúc, bảy người này căn bản không thoát ra khỏi vòng vây, lập tức bị đánh bại, tên cầm đầu bị chặt đứt một cái tay, rơi xuống đất.
“Dừng tay lại!”
Lâm Dương quát to.
Ngay lập tức, tất cả mọi người đều dừng lại, lập tức dừng đao kiếm trong tay.
Giờ phút này đây, tất cả mọi người đều đang nằm rạp trên mặt đất, tất cả bọn họ đều mất đi năng lực chiến đấu, từng người đều là máu me đầm đìa, trên người đều là vết thương.
Bọn họ mở to mắt, ánh mắt tràn đầy hoảng sợ nhìn Lâm Dương.
Nhìn Lâm Dương từng bước một đi về phía mình, nhẹ nhàng lấy đi ba bản bí tịch mà người đàn ông lúc trước đã cầm, một lần nữa cất vào trong ngực.
“Các người nên cảm ơn tôi, bởi vì tôi không có ý định giết chết các người!”
“Cậu…” Người kia trừng to mắt, còn muốn nói gì đó, nhưng lại động đến vết thương, một cảm giác đau đớn dữ dội khiến cho gã ta đau đến mức nhe răng trợn mắt, thiếu chút nữa đã hôn mê.
“Có phải các người cảm thấy có Cô Sơn làm chỗ dựa cho nên mình có thể muốn làm gì thì làm, muốn tôi làm gì thì tôi phải làm như thế?” Lâm Dương cúi người xuống, nhìn qua gã đàn ông kia rồi nói.
“Nếu đã như thế, vậy thì anh nên trở về đi, nói cho Sơn chủ của các người biết, nếu như ông ta thật sự dự định ra tay thì bất kỳ lúc nào cũng có thể đến núi Đông Hoàng của chúng tôi! Đông Hoàng Giáo chúng tôi luôn sẵn lòng chờ, nhưng cũng phải nhắc nhở trước cho các người một câu, một khi chiến sự bắt đầu thì không chết không thôi! Kết cục của nhà họ Dương, có lẽ Đông Hoàng Giáo chúng tôi không làm được với Cô Sơn, thế nhưng nếu muốn Cô Sơn nguyên khí đại thương, thiếu tay thiếu chân, việc này không quá khó khăn với tôi, anh cảm thấy như thế nào?”
Người đàn ông kia quá sợ hãi, hai mắt trợn to, nhìn qua Lâm Dương.
Gã ta có thể nhìn thấy rất rõ ràng, trên gương mặt anh tuấn như thần tiên kia của Lâm Dương lộ ra vẻ dữ tợn và sát ý.
Người này không nói chơi.
Đồng thời cũng tuyệt đối không chỉ đơn giản là cùng gã ta nói mấy câu tàn nhãn.
Người này… Đang nói thật.
“Cậu là thằng điên, cậu chính là thằng điên… Kẻ điên…” Cả người đàn ông này run rẩy, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, sau đó hốt hoảng bò lên, quay đầu bỏ chạy, mặc kệ đám thủ hạ của mình.