Chương 1935:
“Bác sĩ Lâm có ý từ chối sao? Vậy tôi khuyên nhủ anh nha, nếu từ chối chuyện này… Đối với anh mà nói cũng không phải là chuyện tốt gì, bác sĩ Lâm hãy suy nghĩ kỹ đi!”
Người nọ ôm quyền, cười mà như không cười khuyên.
“Không cần nói nữa, nếu sơn trang Lương Thạch không có thành ý, như vậy đương nhiên không thể bàn chuyện hợp tác rồi.”
Lâm Dương lắc đầu.
“Chuyện này… Vậy thì đúng là đáng tiếc, một khi đã như vậy, vậy tôi trở về báo cáo với trang chủ của tôi, bác sĩ Lâm, cáo từ!”
Người nọ nói xong liền rời đi.
Nhưng mà anh ta mới xoay người lại, người của Đông Hoàng Giáo ở phía sau ngăn anh ta lại.
Người nọ nhướng mày, quay đầu nói: “Bác sĩ Lâm, anh có ý gì đây?”
“Tôi có nói cho anh đi sao? Tôi nhớ rõ hình như vừa rồi anh đang uy hiếp tôi đúng không?” Lâm Dương bình tĩnh nói.
“Chuyện này… Bác sĩ Lâm, anh… Anh đừng có mà làm bậy, nếu không… Nếu không thì sơn trang Lương Thạch chúng tôi sẽ không tha cho anh đâu!” Người nọ vội vàng kêu lên.
“Không sao cả, chúng ta không kết thành đồng minh được, không phải là thành kẻ địch sao? Sơn trang Lương Thạch muốn đấu với tôi, †ôi còn sợ tiếp chiêu sao?” Lâm Dương vung tay lên: “Lập tức băm người này thành thịt vụn, sau đó mang đi cho chó ăn! Nếu chó bị nghẹn, tôi sẽ hỏi tội mấy người!”
“Dạ, giáo chủ Mọi người la lên, lập tức rút kiếm ra định chém.
“Đừng mài! Đừng mài Giáo chủ Lâm! Đợi một chút, tôi… Tôi sẽ nói!” Người nọ hoảng sợ kêu to, lập tức quỳ rạp trên đất, hốt hoảng la lên.
“Con người tôi không có nhiều kiên nhẫn đâu.” Lâm Dương thuận miệng nói.
Sao người nọ có thể không rõ ý của Lâm Dương, do dự một lát, nhỏ giọng nói: “Bác sĩ, là… Là thế này, không lâu trước, có người phát hiện thôn Dược Vương có người ra khỏi thôn rồi! Tôi nghĩ là bác sĩ Lâm biết thôn Dược Vương này có năng lực vô cùng vĩ đại, bình thường người trong thôn sẽ không ra khỏi thôn, ngay sau đó chúng tôi đã phái người điều tra, phát hiện thôn Dược Vương phái người ra khỏi thôn là vì tìm cô Tô Vũ Nhi, mà cô Tô Vũ Nhi giống như là con gái của nhân vật lớn nào đó trong thôn Dược Vương. Không chỉ như vậy, hình như cô ta còn có thể chất Linh Thảo! Cho nên… Trang chủ của chúng tôi hy vọng có thể có được cô Tô Vũ Nhi, để cô ta kết hôn với thiếu trang chủ, lấy chuyện này cột sơn trang Lương Thạch và thôn Dược Vương vào cùng một chiếc thuyền lớn!”
“Cái gì?”
Lâm Dương kinh hãi: “Vậy mà Tô Vũ Nhi là người của thôn Dược Vương?”
Chẳng trách cô ta biết gieo trồng một số hoa cỏ đặc biệt, chẳng trách mỗi lần tới gần cô ta, đều có loại cảm giác đặc biệt.
Lâm Dương nhíu mày, suy nghĩ một lát nói: “Tin tức này trước mắt có bao nhiêu người biết?”
“Tin tức này vừa mới truyền ra, không có nhiều người biết lắm, nhưng mà tôi nghĩ sẽ nhanh chóng truyền ra thôi.” Người nọ cẩn thận nói.
Lâm Dương gật đầu, nghiêng đầu nói: “Sơn trang Lương Thạch các anh nhất định phải có được Tô Vũ Nhi sao?”
“Trang chủ cần.” Người nọ vội nói.
“Nếu đã là như vậy, vậy chỉ sợ tôi không thể thỏa mãn ông ta rồi, cả đời này, tôi tuyệt đối sẽ không dựa vào bán phụ nữ để sống tạm! Anh trở về nói với trang chủ các anh, bảo ông ta đổi điều kiện khác đi! Có lẽ tôi có thể để người của sơn trang Lương Thạch các anh và Tô Vũ Nhi nói chuyện với nhau, nếu Tô Vũ Nhi cam tâm tình nguyện gả vào sơn trang Lương Thạch các anh, tôi tuyệt đối sẽ không ngăn cản!” Lâm Dương trầm giọng nói.
“Giáo chủ Lâm, anh… Sao anh lại làm như vậy? Trang chủ của chúng tôi sẽ rất giận dữ đấy!” Người nọ nóng nảy, vội vàng khuyên nhủ.
“Nếu thật sự không được… Vậy tôi ngay cả sơn trang Lương Thạch các anh cũng thu thập luôn.”
Lâm Dương nhỏ giọng nói, xoay người rời đi.
“Giáo chủ Lâm! Giáo chủ Lâm!”
Người nọ vẫn đang hô hoán.
Nhưng Lâm Dương đã ngoảnh mặt làm ngơ.
Rơi vào đường cùng, người nọ chỉ có thể vội vàng rời đi, đuổi theo Lương Thế Minh đã đi xa.