Chương 1937:
Nếu ngay cả anh cũng không có biện pháp… Vậy trên thế giới này thật sự không có ai có thể cứu được Tô Nhan rồi.
“Thầy à, độc trên người cô… Rốt cuộc là độc gì?” Hà Vĩ Hùng tiến lên vài bước, nghiêm túc cẩn thận hỏi.
“Độc này có tên là Tuyệt Mệnh Hoa, là độc dược đặc biệt do nhà họ Dương tạo ra, độc tính của Tuyệt Mệnh Hoa này rất mãnh liệt, không tầm thường, trừ nhà họ Dương điều chế ra, không còn ai có giải dược. Mấy ngày này tôi đến cửa đòi giải dược, tuy giải dược đã lấy được, nhưng mà không thể giải hoàn toàn độc tố trên người cô ấy… Giải dược này, chỉ có thể tạm thời giữ được tính mạng của cô ấy…”
Lâm Dương thở dài, khàn giọng nói.
Trịnh Tú Lan nghe thấy thế, lúc này nước mắt như vỡ đê, run run nói: “Vậy chính là nói… Hiện giờ Tô Nhan là…”
“Người sống đời sống thực vật.”
Lâm Dương nhỏ giọng nói.
Mọi người trầm mặc rồi.
“Tôi phải chậm rãi thanh lý độc tố trong não cô ấy, những độc tố này không loại trừ hết, cô ấy rất khó tỉnh lại… Nhưng mà không sao cả, lúc này tôi cũng có thu hoạch, tôi đã hoàn toàn nắm giữ được tất cả tư liệu về Tuyệt Mệnh Hoa, còn có cơ thể sống để làm 2s 2ù: thí nghiệm! Tôi tin không lâu sau, có thể khiến Tô Nhan khôi phục rồi” Lâm Dương cười nói.
Trịnh Tú Lan nhìn ra được, anh đang cười khổ.
Còn có thất vọng.
Đúng vậy.
Lâm Dương vô cùng thất vọng.
Anh vẫn mong Dương Thanh Tùng đang dối gạt mình.
Giải dược đạt được từ nhà họ Dương có thể hoàn toàn giải được độc tố trên người Tô Nhan.
Nhưng Tô Nhan uống giải dược xong anh mới phát hiện, mỗi chữ mỗi câu mà Dương Thanh Tùng nói, đều là sự thật…
Anh chỉ có thể chậm rãi mò mãm, chậm rãi đi điều chế.
Nhưng rốt cuộc nên bắt đầu từ đâu, trong lòng anh cũng hoang mang.
“Bác sĩ Lâm, dược liệu mà chúng ta tìm được không thể thanh lý sạch độc tố ở trong cơ thể cô Tô Nhan sao?” Lúc này bên cạnh truyền tới một giọng nói thanh thúy êm tai.
“Không thể, tôi ngay cả hoa cỏ mang từ Kỳ Lân Môn tới đều đã dùng, cũng không thể” Lâm Dương lắc đầu.
“Vậy cây thuốc mà tôi trồng thì sao?”
Giọng nói truyền đến lần thứ hai.
Những lời này vang lên, Lâm Dương ngẩn ra, nghiêng đầu nhìn.
Lúc này anh mới phát hiện, người nói chuyện rõ ràng là Tô Vũ Nhi.
Toàn thân của Lâm Dương hơi run rẩy, giống như phát hiện ra được đại lục mới, anh đứng bật dậy, hai tay năm lấy bả vai Tô Vũ Nhi, kích động nói: “Đúng vậy! Thôn Dược Vương!”
Mọi người hoảng sợ.
Tô Vũ Nhi cũng rất giật mình, nhưng cô †a cũng lộ ra vẻ mặt mờ mịt: “Bác sĩ Lâm, anh đang nói gì thế? Cái gì mà thôn Dược Vương?”
“Cô Nhi, cô không phải là người của thôn Dược Vương sao?” Lâm Dương hỏi.
Tô Vũ Nhi dở khóc dở cười: “Bác sĩ Lâm, chẳng lẽ anh quên rồi sao? Tôi là người của thôn Điền Dược mà, biến thành người của thôn Dược Vương từ khi nào thế?”
Những lời này vừa vang lên, Lâm Dương hơi bất ngờ.
mm s0 Anh vội vàng nhìn thẳng vào mắt Tô Vũ Nhị, thì thấy trong mắt cô ta lóe lên bất định, sau đó lặng lẽ nghiêng đầu đi.
Nhìn thấy vậy, Lâm Dương giống như hiểu rõ chuyện gì, suy nghĩ một lát, mở miệng nói: “Cô Nhi, cô đi theo tôi tới đây.”
“Được… Được…” Tô Vũ Nhi hơi lo lắng trả lời.
Vẻ mặt mọi người mờ mịt, Lâm Dương dẫn Tô Vũ Nhi đi tới bên cạnh cửa cầu thang.
“Bác sĩ Lâm, làm sao vậy?” Tô Vũ Nhi cẩn thận hỏi.