Chàng Rể Siêu Cấp Của Nữ Thần

Chương 1939



Chương 1939:

Đám nam nữ ở phía sau lộ vẻ giận dữ, đang định nổi giận thì bị Quách Khải Uy bảo dừng lại.

“Quả nhiên bác sĩ Lâm là bác sĩ Lâm, trẻ tuổi ngông cuồng, nhưng mà đây cũng là đương nhiên, nếu như tôi cũng có được thành tựu như bác sĩ Lâm, cuồng vọng một chút có tính là gì?” Quách Khải Uy cười ha ha nói.

Lâm Dương không nói chuyện.

“Được rồi, nếu bác sĩ Lâm là người thẳng thắn, vậy tôi cũng sẽ nghiêm túc! Thực sự không dám giấu diếm, lần này Quách Khải Uy tới đây, là muốn một người từ chỗ bác sĩ Lâm.

“Tô Vũ Nhi?”

“Ha ha, xem ra bác sĩ Lâm biết được ý đồ của tôi đến đây! Vậy thì mọi chuyện dễ nói rồi” Quách Khải Uy cười ha ha, sau đó vung 4ø m tay lên.

Mấy người phía sau lập tức lấy một hộp gỗ tinh xảo ra, đặt lên trên bàn.

Mở hộp gỗ ra, bên trong là một đống sách theo phong cách cổ xưa còn có dược liệu.

“Quách Khải Uy biết bác sĩ Lâm không thiếu tiền, cho nên không mang theo mấy thứ tầm thường đó tới, lần này tôi mang tới, là dược liệu quý hiếm và bộ sách công pháp cổ điển nhà họ Quách tôi sưu tâm mấy năm nay! Tôi nghĩ đối với bác sĩ Lâm mà nói, mấy thứ này sẽ có lực hấp dẫn đúng không?”

Quách Khải Uy cười hì hì nói.

Nhưng mà vẻ mặt Lâm Dương lạnh nhạt, không thèm liếc mắt nhìn cái hộp một cái, lập tức nói: “Trước khi ông tới Tô Vũ Nhi đã nói với tôi, cô ấy không muốn rời khỏi học B viện Phái Nam Y, cô ấy muốn ở đây nghiên cứu y thuật với tôi! Cho nên Quách Khải Uy, ông vẫn nên dẫn người của mình rời khỏi đây đi”

“Bác sĩ Lâm, ý của cậu là nói… Cậu không chịu giao người phụ nữ kia cho tôi sao?” Quách Khải Uy híp mắt, cơ thể hơi nghiêng về trước, dán sát hơn một chút nhìn chằm chằm Lâm Dương hỏi.

“Chẳng lẽ ý trong lời nói của tôi rất khó lý giải sao?” Lâm Dương hỏi lại.

Những lời này, hoàn toàn chọc giận tất cả người nhà họ Quách.

“Vô liêm sỉ!”

“Đồ khốn kiếp này! Vậy mà dám dùng giọng điệu như vậy nói chuyện với ông Uy của chúng tôi? Mẹ nó chán sống rồi hả?”

“Ông đây giết chết mày Mọi người giận dữ, lập tức xông về phía Lâm Dương, định dùng thủ đoạn cứng rắn ép buộc anh đi vào khuôn khổ.

Khi đã có một người trong đó sắp tới gần Lâm Dương.

VùI Một bóng đen đột nhiên lóe lên trước mặt Lâm Dương.

“Không hay rồi! Cẩn thận, mau trở lại!”

Quách Khải Uy ngửi ra được không đúng, lập tức hét lên.

Nhưng vẫn… Chậm một bước…

Phốc!

Một đạo hàn quang lướt qua.

Cánh tay người nọ vươn ra trực tiếp bị hàn quang xỏ quyên qua, một cánh tay bay ra ngoài, rơi xuống mặt đất.

Người nọ ôm tay cụt không ngừng kêu lên đau đớn, liên tục lùi về sau.

Đám người vốn định xông lên liều mạng sợ tới mức hồn bay ra khỏi cơ thể, điên cuồng lùi về phía sau.

Khi đám người thấy rõ ràng, mới phát hiện bên cạnh Lâm Dương không có ai, người nào cũng không thấy, bóng đen lúc trước kia… Đã biến mất vô ảnh vô tung rồi.

“Quỷ!” Có người thét chói tai.

“Không phải quỷ’ Quách Khải Uy đứng bật dậy, nhìn chằm chằm quanh người Lâm Dương, một lát sau ông ta giống như biết được gì đó, nhíu mày hừ lạnh một tiếng: “Chẳng trách bác sĩ Lâm +s m không coi ai ra gì như thế! Xem ra bên cạnh cậu có cao thủ bảo vệ! Là chúng tôi nhìn nhầm rồi.”

“Còn có gì chỉ giáo không?” Lâm Dương lạnh nhạt hỏi.

Quách Khải Uy siết chặt hai bàn tay, trong mắt lóe lên ý chí chiến đấu nồng đậm.

Ông ta nhìn thuộc hạ cụt tay được người khác đỡ, oán giận trong lòng càng mênh mông hơn.

Nhưng cuối cùng ông ta vẫn nhịn xuống rồi.

Ông ta không đấu lại được người trẻ tuổi này.

Thân thủ của đạo tàn ảnh vừa rồi ông ta vẫn có thể nhìn ra được chút manh mối, ông †a căn bản không phải đối thủ của đối phương, nếu mà ra tay, chỉ sợ ngay cả tính mạng của ông ta cũng không còn…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.