Chương 1947:
“Hả?”
Đường Xuân Vĩnh hơi ngẩng đầu, đặt chén trà xuống, đôi mắt cơ trí mà thâm thúy lạnh nhạt nhìn Lâm Dương từ trên xuống dưới, giống như trưởng bối đang nhìn kỹ vấn bối.
“Quả nhiên là anh hùng xuất thiếu niên, còn trẻ tuổi như thế, đã có thành tựu như ngày hôm nay. Bác sĩ Lâm, nhân tài giống như cậu, có thể nói là yêu nghiệt.”
“Các hạ đến địa bàn của tôi, còn đả thương người của tôi, không định nói gì sao?” Lâm Dương lạnh nhạt nói.
“Tôi không giết bọn họ, đã là nể mặt cậu lắm rồi!”
“Vậy có phải là tôi nên cảm ơn các hạ hay không?” Lâm Dương híp mắt nói.
“Được rồi, bác sĩ Lâm, chúng ta đừng nói mấy lời vô nghĩa này nữa!” Đường Xuân Vĩnh giống như không nguyện ý nói tiếp đề tài này, lập tức nói: “Lần này tôi tới là muốn hỏi cậu một người, cậu lập tức đưa cô ta tới đây.”
Ngay cả chữ “mời” đều không dùng, giọng điệu này, giống như đang ra lệnh cho Lâm Dương.
Đám người Dịch Quế Lâm giận tím mặt, đang định phát cáu thì Lâm Dương giơ tay lên, ý bảo bọn họ an tâm một chút đừng nóng vội.
“Ông cảm thấy tôi sẽ ngoan ngoãn giao người sao?” Lâm Dương lạnh nhạt hỏi.
“Bác sĩ Lâm, đây là vì tốt cho cậu thôi.”
Đường Xuân Vĩnh bưng chén trà lên, thản nhiên uống một ngụm nữa, bình tĩnh nói: “Chuyện nhà họ Dương đã truyền tới tai minh chủ, hơn nữa chuyện cậu đả thương người của Cô Sơn mọi người đều biết rõ, cậu có biết chuyện này có ý nghĩa gì không?”
“Không rõ.”
“Có ý nghĩa là minh chủ đã hạ quyết tâm muốn diệt trừ cậu, cho dù là học viện Phái Nam Y hay Đông Hoàng Giáo của cậu.”
“Chuyện này có liên quan gì tới Tô Vũ Nhi chứ?” Lâm Dương hỏi.
“Nếu như cậu giao Tô Vũ Nhi ra, tôi có thể cầu xin minh chủ giúp cậu, để minh chủ tha cho cậu một mạng! Tuy Đông Hoàng Giáo và học viện Phái Nam Y của cậu không còn nữa, nhưng ít nhất cậu có thể giữ được mạng sống, không phải rất tốt sao?” Đường Xuân Vĩnh nói.
“Vậy nấu tôi không giao ra thì sao?”
“Tôi hi vọng cậu sẽ không làm ra quyết định ngu ngốc này.” Đường Xuân Vĩnh lắc đầu liên tục.
“Khiến ông thất vọng rồi.”
Lâm Dương bình tĩnh nói: “Hung thủ đả thương người của chúng tôi ở lại, những người còn lại thì mời rời đi.”
Những lời này vừa vang lên, Đường Xuân Vĩnh ý tứ sâu xa nhìn anh một cái.
Những người còn lại đều ngẩng đầu, nhìn chăm chằm Lâm Dương.
“Bác sĩ Lâm, quyết định của cậu là như vậy sao?” Giọng điệu của Đường Xuân Vĩnh chậm rãi trở nên lạnh lẽo.
“Có vấn đề gì sao?”
“Tôi hi vọng cậu sẽ không hối hận.”
Đường Xuân Vĩnh lạnh nhạt nói, đứng dậy: “Chúng ta đi!”
Mọi người lập tức muốn rời đi theo Đường Xuân Vĩnh.
Nhưng Dịch Quế Lâm lại chặn ông ta.
“Sao thế? Bác sĩ Lâm muốn ra tay à? Nếu là như vậy, trái lại tôi cũng không ngại.”
Đường Xuân Vĩnh bình tĩnh nói.
Sau khi ông ta nói xong, toàn bộ đệ tử đứng sau ông ta tiến lên trước, xếp thành một hàng triển khai tư thế.
Người có thể đi theo Đường Xuân Vĩnh, tất nhiên đều là tinh nhuệ của Bằng Tông, không phải dễ đối phó như vậy.
Ít nhất bên Dịch Quế Lâm cảm thấy áp lực rất lớn.
Nhưng Lâm Dương không e sợ chút nào.
Anh hơi vẫy tay, bên cạnh không biết có sáu bóng dáng đi ra từ đâu, đứng ở đằng trước anh.
Sáu người đều không ra tay, toàn bộ đều được võ trang đầy đủ, giống như pho tượng.
Đường Xuân Vĩnh thấy thế, hơi thở đột nhiên căng thẳng.
“Ảnh Ngự?”
Vẻ mặt người của Bằng Tông đều nghiêm túc hơn.