Chàng Rể Siêu Cấp Của Nữ Thần

Chương 1954



CHương 1954:

Đã lâu rồi anh không gặp cô nhóc kia.

“Được! Được! Chủ tịch Lâm, tôi nhất định sẽ sắp xếp!”

Tống Kính vội vàng gật đầu.

Lâm Dương cất điện thoại, thỏ ra một hơi.

Không phải là anh cố ý giấu điếm thân phận chủ tịch Lâm, thật sự là ở hình thức hiện giờ, anh không thích hợp lại dùng thân phận chủ tịch Lâm tiếp xúc với Tô Dư.

Phải biết rằng sở đi Tô Nhan bị hại mù mắt, đó là do anh liên lụy, bây giò 13 liên minh Cô Sơn vẫn luôn nhìn chằm chằm anh, nếu để đám người kia biết Lý Cấm thân thiết với chủ tịch Lâm, khó tránh khỏi bị 13 liên minh Cô Sơn chú ý, lúc đó Tô Dư sẽ gặp phiên phúc rồi.

Sau khi đi trở về, Lâm Dương tắm rửa một cái, mặc âu.

phục Mã Hải đã chuẩn bị, chợp mắt một lát.

Sáu giờ chiều, Mã Hải tự mình lái xe đưa Lâm Dương đến trước cửa khách sạn Minh Châu.

Trước cửa khách sạn tập hợp không ít xe sang, người đến người đi.

Lượng lớn phóng viên tụ tập ở cửa, khiêng máy quay quay chụp người ra vào.

Tối nay, người có thể ra vào khách sạn Minh Châu không phú thì quý, người bình thường căn bản không thể tới gần.

“Ông không cần lái xe đi vào, tự tôi vào là được.” Lâm Dương nói.

“Chủ tịch Lâm, có chuyện gì, cậu nhớ gọi điện cho tôi đấy.” Mã Hải vội nói.

“Ừm: Lâm Dương đẩy cửa xe, lấy thiệp mời đi vào bên trong.

Lúc này anh là bộ dạng Lâm Dương ban đầu.

Bảo vệ muốn ngăn cản anh, nhưng thấy thiệp mời ở trong tay anh thì hơi bất ngờ, nên cho anh vào.

Nhưng mà mới đi vào không lâu.

Tuýt tuýt!

Một tiếng kèn chói tai vang lên.

Lâm Dương ngẩn ra, nghiêng đầu nhìn, thì thấy một chiếc xe Maserati màu hồng đi theo sau anh.

Anh nhìn con đường rộng thênh thang bên cạnh, không nhường đường.

Tuýt tuýt…

Tiếng còi chói tai lại vang lên lần hai.

Lâm Dương mắt điếc tai ngơ, thản nhiên đi.

Két!

Maserati hơi rế ngoặt, xông tới bên cạnh Lâm Dương, cửa kính xe hạ xuống, mấy nam nữ ăn mặc sành điệu vươn đầu ra chửi ầm lên.

“Mẹ nó tai bị điếc hay là bị mù? Con mẹ nó ông đây ấn còi mà không nghe thấy à?”

“Nghe thấy, có chuyện gì?” Lâm Dương nghiêng đầu lạnh nhạt hỏi.

“Con mẹ nó nghe thấy sao không nhường đường cho ông đây?” Một người đàn ông nhuộm tóc vàng mắng.

“Thưa anh, con đường bên cạnh rộng như thế, đừng nói là chiếc xe của anh, đi một chiếc nữa cũng đủ, vì sao tôi phải nhường đường cho anh?” Lâm Dương không nhanh không chậm nói.

“Con mẹ nó, muốn chết à?”

Mấy người giận tím mặt, trực tiếp đạp chân ga lái tới trước mặt Lâm Dương đỗ lại, sau đó mấy người trên xe xuống xe, muốn ra tay.

Nhưng đúng lúc này, một cô gái tóc đỏ đột nhiên ngăn cản mọi người, nhỏ giọng nói: “Anh Ngụy, đừng nên làm bậy, xe của phóng viên lái tới đây, anh mà ra tay, ngày mai nhất định sẽ lên báo mất!”

Mấy người ngẩn ra, quay đầu nhìn phía sau, mới thấy một chiếc xe thương vụ có logo của nhà báo giới giải trí Việt Nam đang lái vào, một phóng viên đã vươn đầu từ trong xe ra, nhìn về bên này.

Người tên là anh Ngụy thấy thế, kìm nén lửa giận, chỉ vào Lâm Dương, trầm giọng nói: “Tân kia, coi như mày gặp may, đợi đấy.”

Sau khi nói xong, mọi người lên xe, lái vào bãi đỗ xe.

Lâm Dương cau mày, không có phản ứng, đang chuẩn bị rời, nhưng mà một giọng nói vang lên từ phía sau.

“Lâm Dương? Người như cậu… Sao có thể tới nơi như vậy?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.