Chương 1956:
“Mẹ à, nếu như mẹ chán ghét anh rể Lâm, vậy thì mẹ không cần phải để ý đến anh ấy nữa là được, cần gì phải ầm ï như vậy chứ?” Vẻ mặt Thành Trung thoáng hiện qua ngượng ngùng.
“Thằng nhóc thối tha này, mẹ làm như thế là muốn tốt cho nhà họ Lưu chúng ta, là vì tốt cho chị Tô Dư của con đói!”
“Mẹ có ý gì thế?”
“Con nghĩ thử xem nhé, hiện tại chị Tô Dư của con là ai chứ? Là đại minh tỉnh, là nhân vật của công chúng đấy, xung quanh con bé không nên có tin đồn tiêu cực gì, ngày hôm nay có rất nhiều phương tiện truyền thông địa phương đến nơi này, nếu như để bọn họ chú ý đến thằng cha này, từ đó đào bới ra trên người cậu ta những tư liệu đen, chuyện này có ảnh hưởng rất lớn đến tương lai của chị Tô Dư của con đấy, chẳng lẽ con sa 74 muốn hại chị Tô Dư của mình à?” Lưu Thu Yến nói năng rất hùng hồn đầy lý lẽ.
Lời này vừa nói ra, Thành Trung nhất thời im lặng.
“Lâm Dương, cậu nghe cho rõ đây, ngày hôm nay hoặc là cậu cút ra khỏi khách sạn Minh Châu cho tôi, biến càng xa càng tốt, hoặc là tôi sẽ đánh cho cậu răng rơi đầy đất, không còn bộ dạng con người nữa! Hai chọn một, tự bản thân cậu chọn đi.” Lưu Quốc Bảo lạnh lùng nói ra câu đó, tuy ông ta đã lớn tuổi, nhưng vóc dáng cao lớn, lại thêm lúc còn trẻ, có thời gian ông ta từng đi đánh quyền anh, hai cánh tay rắn chắc, cơ bắp cuồn cuộn, rất có lực uy hiếp.
Sắc mặt của Lâm Dương không thay đổi, nói.
“Lưu Quốc Bảo, Lưu Thu Yến, nể mặt của Tô Dư, đối với các người tôi đã đủ khách sáo lắm rồi, nếu như các người thật sự muốn làm loạn, tôi rất vui lòng theo đến cùng.”
“Tiên sư nhà nó chứ, mẹ kiếp, cái thằng ranh con này, mày nói gì thế hả? Con bà nhà nó, mày chán sống hả?” Lưu Quốc Bảo giận tím mặt, một tay nắm chặt cổ áo của Lâm Dương, giống như sư tử phẫn nộ gào thét.
“Đánh, đánh cho em, anh à, anh đánh mạnh vào, phải dạy cho cậu ta một bài học.”
Lưu Thu Yến cũng bị chọc tức, bà ta chỉ vào Lâm Dương rồi gào thét.
Lưu Quốc Bảo cũng không biết cái gì gọi là khách khí, ông ta vung quả đấm lên, chào hỏi với mặt Lâm Dương, thế nhưng ngay tại lúc ngàn cân treo sợi tóc, lại có một giọng nói truyền đến.
“Dừng tay lại!”
Cả người Lưu Quốc Bảo run rẩy, ông ta vừa nghe được giọng nói này thì đã lập tức biết là ai, vội vàng dừng lại.
“Mẹ à?” Lưu Thu Yến cũng quay đầu lại.
Lập tức nhìn thấy một bà cụ tuổi già sức yếu được một đám người đỡ đến.
Bà cụ chống gậy, mái tóc trên đầu đã bạc trắng, trên da đều là những đốm đồi mồi, nhưng ánh mắt của bà cụ vẫn rất có thần.
Đây rõ ràng là bà cụ nhà họ Lưu, mẹ của mấy người Lưu Lăng Nhiên, Lưu Quốc Bảo – Thái Cầm.
Lâm Dương đã từng gặp qua bà ta một lần, đó là một bà cụ nghiêm túc.
“Bà Lưu.”
Lâm Dương chào hỏi qua.
20s RE) 10/14 “Mẹ!”
“Bà ngoại Mấy người Lưu Thu Yến và Lưu Quốc Bảo cũng vội vàng lên tiếng chào hỏi.
“Mấy đứa đang làm gì ở đây thế?”
Thái Cầm trừng mắt nhìn đám người Lưu Quốc Bảo rồi hỏi.
“Mẹ à, chẳng phải chúng con đang giúp Tô Dư à?” Lưu Thu Yến bước lên phía trước giải thích với bà cụ.
Nghe thấy dụng ý của Lưu Thu Yến, lúc này bà cụ quát to.
“Cho dù là vì Tô Dư, các con cũng không thể làm loạn như thế được, con không nhìn thấy đây là trường hợp gì à? Nếu như đánh nhau, bị phóng viên nào chụp được đưa lên tin tức, các con có biết việc đó sẽ tạo m› 1144 thành bao nhiêu tổn thất với thanh danh của Tô Dư không?”
Lưu Thu Yến và Lưu Quốc Bảo đồng thời cúi đầu, tràn đầy xin lỗi nói.
“Mẹ à, chúng con biết sai rồi.”
Bà cụ trừng mắt nhìn thoáng qua hai người, sau đó đi lên phía trước.
“Lâm Dương!” Bà ta trực tiếp gọi.
“Bà Lưu.” Lâm Dương đáp lại.
“Đều là thân thích, tôi cũng không muốn huyên náo quá cương, xem như cậu nể mặt bà già này, quay về đi.” Vẻ mặt bà cụ tràn đầy nghiêm túc nói.