Chương 1958:
“Ai da, chúc mừng chị nhé.”
“Bồi dưỡng ra được một cô con gái ưu tú như thế, chúc mừng nhé!”
“Lăng Nhiên, cô quá giỏi rồi!”
Mọi người trong nhà nhao nhao thổi phồng Lưu Lăng Nhiên.
Trong lòng của Lưu Lăng Nhiên giống như được ăn mật vậy, ngọt chết đi được, cả người cảm thấy vô cùng đắc ý.
Hôm nay bà ta cũng là một trong những nhân vật chính.
“Được rồi, được rồi, đều là người trong nhà, không cần nói đến những thứ này làm gì, đến đây đến đây, tôi sắp xếp chỗ ngồi cho mọi người, hôm nay khách khứa đến rất đông, đều là người có mặt mũi cả, chúng ta là người nhà của Tô Dư, cho nên có chỗ ngồi riêng, đừng ngồi lung tung.” Lưu Lăng Nhiên cười nói.
20s IN) wm “Ha ha ha, chút đạo lý này, mọi người đều hiểu được.”
“Bác gái, một lúc nữa cháu có thể đi xin chữ ký được không?” Thành Trung thận trọng hỏi.
“Ký tên thì tính là gì chứ? Sau này cháu muốn xin chữ ký của minh tinh nào thì cứ nói với chị cháu, đây chỉ là chút chuyện nhỏ mà thôi.” Lưu Lăng Nhiên vui vẻ nói.
“Cảm ơn bác gái.” Thành Trung rất hưng phấn nói.
Người một nhà tán gẫu, mỗi người đều cảm thấy rất đắc ý và kiêu ngạo.
Có thể ngồi chung một mái nhà với nhiều nhân vật có mặt mũi như thế, sao có thể không khiến người ta tự hào được cơ chứ?
Giờ phút này đây, bọn họ có cảm giác giống như mình được bước chân vào xã hội thượng lưu vậy.
Thậm chí có mấy ngôi sao hạng hai còn trà trộn đến hàng ghế của bọn họ để nói chuyện, khiến cho lòng hư vinh của bọn họ càng thêm được thỏa mãn.
Lúc này đột nhiên đám người đột nhiên trở nên hỗn loạn.
“Nhanh nhìn đi, là cô Tô Dư!”
“Nữ chính của bộ phim “Chiến Hổ” xuất hiện rồi kìa!”
“Cô Tô Dư quả nhiên là người xinh đẹp, còn đẹp hơn cả trên màn ảnh nữa.”
“Đúng thế, xem ra vị trí bông hoa đẹp nhất trong giới giải trí phải đổi chủ rồi Các tân khách có mặt ở hội trường đều không ngừng cảm thán.
Đám phóng viên thì thi nhau cầm mic và máy ảnh xông đến chỗ Tô Dư, muốn phỏng vấn Tô Dư.
Chẳng qua Tô Dư lại lễ phép từ chối từng người, sau đó vẻ mặt lo lắng đi đến bên này.
“Tô Dư, sao con lại đi đến đây? Bàn này là của thân thích trong nhà, mẹ sẽ phụ trách chào hỏi, con đi chào hỏi khách quý đi!” Vẻ mặt Lưu Lăng Nhiên hớn hở cười nói.
“Chuyện đó… Mẹ à, mọi người có ai nhìn thấy anh rể Lâm không?” Tô Dư lo lắng hỏi.
“Anh rể Lâm? Anh rể Lâm nào chứ?”
“Đương nhiên là anh rể Lâm Dương rồi!” Tô Dư vội vàng nói.
Tô Dư vừa nói xong câu này, người nhà họ Lưu không khỏi giật mình.
Lưu Thu Yến và Lưu Quốc Bảo không hiểu ra sao.
Bà cụ hơi nhíu mày.
“Tô Dư à, cháu tìm thằng nhóc Lâm Dương kia có chuyện gì không vậy?” Lưu Thu Yến không nhịn được, lên tiếng hỏi.
“Dì út, chuyện này cháu không tiện nói với mọi người lắm, cháu chỉ có thể nói cho mọi người biết một chút, nếu anh rể Lâm không đến, bữa tiệc ăn mừng này không thể diễn ra” Tô Dư chần chờ một lúc rồi thận trọng nói.
“Chuyện gì thế?”
Toàn bộ người nhà họ Lưu đều giật mình.
“Nhóc Cẩm, cháu nói thế là có ý gì? Đoàn làm phim các cháu tổ chức tiệc ăn mừng, việc này liên quan gì đến một người ngoài chứ, sao thế, chẳng lẽ thằng ở rể nhà họ Lý các cháu là ông trời à?” Bà cụ có chút không vui, lạnh lùng nói.
“Bà ngoại, lời này của bà có hơi nặng rồi.”
Tô Dư khổ sở nói.
“Hơi nặng ư? Bà cảm thấy cháu có vấn đề đấy. Lâm Dương là do cháu mới đến tham gia tiệc ăn mừng này à? Quá làm loạn, Tô Dư, sao cháu có thể mời cậu ta chứ, ai bảo cháu mời cậu ta đến đây!” Bà cụ nhà họ Lưu hừ lạnh một tiếng.
“Bà ngoại à, là đạo Tống Kính mời anh †a đến.” Tô Dư nói thẳng.
Câu nói này vừa vang lên, trái tim những người ngồi bàn tiệc đều giật thót.