Chương 1966:
“Em nói rất đúng, vậy chúng ta phải làm sao bây giờ?”
“Còn có thể làm sao được nữa? Rút lui thôi, nói với Tô Dư, chúng ta không mời nổi 212 RE” v2 Lâm Dương”
“Được.”
Đám người Lưu Quốc Bảo cười hắc hắc, sau đó trừng mắt nhìn Lâm Dương rồi nói.
“Ranh con, hôm nay tâm trạng của tao tốt, mày gặp may đấy, nếu đổi lại là ngày thường, mày dám ngông nghênh phách lối như thế, ông đây đã sớm bẻ gãy cổ của mày xuống rồi.”
Sau khi nói xong, Lưu Quốc Bảo vung tay lên.
“Đi thôi.”
Đám người nhà họ Lưu vô cùng phách lối rời khỏi quán cà phê.
Trịnh Tú Lan tức đến mức giậm chân, Lâm Dương lại bình tĩnh thản nhiên như không có chuyện gì xảy ra, vẻ mặt không cảm xúc.
Mà ở cửa chính, toàn bộ quá trình, Thanh Vân đều nghiêm túc nhìn chằm chằm, cô ta lấy điện thoại di động ra, bấm số điện thoại của Tô Dư.
Trong khách sạn Minh Châu.
“Tô Dư à, không được rồi, các bác và dì đã qua tận đấy để cầu xin cậu ta, nhưng Lâm Dương kia quá mức phách lối, cậu ta cơ bản không để người nhà họ Lưu chúng ta vào mắt, còn nói thẳng là muốn các bác và dì biến đi, cháu nói xem như thế có quá đáng hay không chứt”
Vừa về đến khách sạn, Lưu Thu Yến đã lập tức tìm đến Tô Dư, vẻ mặt vô tội.
Từ chỗ Thanh Vân, Tô Dư đã biết được chân tướng, lúc này sắc mặt cô ta âm trầm.
Thế nhưng cô ta biết bản thân mình không nói thắng được đám người này.
“Được rồi dì út, bác cả, mọi người đừng nói nữa, như thế này đi, mấy người đi cùng cháu một chuyến, lần này đích thân cháu đi mời.” Tô Dư trầm giọng nói.
“Như thế sao được?”
“Nào có việc trưởng bối trong nhà năm lần bảy lượt đi mời một tiểu bối chứ? Còn ra thể thống gì nữa.”
“Tô Dư à, rốt cuộc cháu có cân nhắc cho mọi người hay không? Mọi người cũng cần mặt mũi đấy!”
Một đám người nhà họ Lưu nhao nhao lên tiếng.
“Như vậy là ai ép anh rể Lâm rời đi, để người đó đi cùng cháu, như vậy được chứ?”
Tô Dư nói.
“Là bà ép anh rể Lâm của cháu rời đi, nhóc con, có phải cháu muốn bà già này đi đến nói xin lỗi với cậu ta không?” Không đợi đám người Lưu Thu Yến lên tiếng, bà cụ nhà họ Lưu đã mở miệng.
“Bà ngoại…
“Được rồi, đừng nói nhảm nữa, nhanh đi nói qua với đạo diễn Tống Kính, Lâm Dương không tới được, bữa tiệc ăn mừng này nên xử lý như thế nào thì cứ làm như thế.”
Bà cụ nhà họ Lưu bình tĩnh nói.
Tô Dư gần như tuyệt vọng.
Thế nhưng cô ta đã không có cách nào để khuyên đám người nhà họ Lưu này nữa.
“Con gái, con dựa theo lời của bà ngoại mà làm đi.”
Lưu Lăng Nhiên cũng đứng lên thuyết phục Tô Dư.
mm 9 Tô Dư buông tay xuống, khóe mắt rưng rưng, cô ta có chút không biết phải làm sao, nhưng vẫn xoay người rời đi.
Cô ta đã không có sự lựa chọn nào khác.
Tình thế… Nói cho cùng vẫn phát triển theo chiều hướng xấu nhất.
Nhưng ngay tại lúc cô ta xoay người, đạo diễn Tống Kính từ sau đài đi ra sân khấu chính.
“Là đạo diễn Tống Kính kìa.”
€ó người lên tiếng.
Tất cả các khách mời trong đại sảnh đều đem ánh mắt dừng trên người ông ta.
Dưới ánh mắt của mọi người, lại nhìn thấy Tống Kính cầm theo một bản hợp đồng, vẻ mặt ông ta vô cùng nghiêm túc.
B 10/12 Trong lòng một số người âm thầm cảm thấy khiếp sợ.
Trong bữa tiệc ăn mừng, chẳng phải đạo diễn Tống Kính nên có vẻ mặt vui vẻ à?