Chàng Rể Siêu Cấp Của Nữ Thần

Chương 1970



Chương 1970:

Lâm Dương lắc đầu trả lời.

“Trước khi Chiến Hổ ra mắt, ông ta chẳng phải là đạo điễn hàng đầu gì, chẳng qua chỉ là một người đạo điển đã lỗi thời mà thôi.”

“Cho đù ông ta có là một đạo điển đã lỗi thời cũng không phải là người mà cậu muốn quen biết là quen biết được, giữa cậu và đạo điễn Tống Kính kia, tuyệt đối không đơn giản chỉ là bạn bè mà thôi.”

Bà cụ nhà họ Lưu nói.

“Vậy dựa theo như lời bà Lưu đây nói, giữa tôi và đạo điễn Tống Kính đó có vấn đề gì à?

Lâm Dương cười hỏi.

“Giữa cậu và đạo điễn Tống Kính kia nhất định tôn tại một loại liên hệ lợi ích nào đó, nếu như bà già này đoán không sai, đâu tư cho đạo điễn Tống Kính là do cậu giúp đỡ ông ta kéo vê, đúng không?”

Sắc mặt bà cụ Lưu không chút thay đổi nói.

“Cái gì?”

Lâm Dương nao nao.

“Mẹ à, lời này của mẹ là có ý gì thế?”

Lưu Thu Yến vội vàng hỏi.

Đám người nhà họ Lưu đều cảm thấy rất ngoài ý muốn.

“Đến bây giờ mấy đứa còn không nhìn thấy rõ được thế cục à? Các người không thấy rõ, nhưng bà già này lại nhìn thấy được rõ ràng.”

Bà cụ nhà họ Lưu hừ lạnh một tiếng.

“Tô Dư nói rất đứng, đạo diễn Tống Kính rất coi trọng Lâm Dương này, bởi vì Lâm Dương, cho dù phải sa thải Tô Dư, ông †a cũng không tiếc, mấy đứa biết vì sao không?”

“Wì sao ạ?”

“Bởi vì đối với đạo diễn Tống Kính mà nói, Lâm Dương này chính là kim chủ, các người có thấy ai lại đi đắc tội với kim chủ của mình hay không?”

“Kim chủ ư? Mẹ à, sao mẹ càng nói con lại càng cảm thấy mơ hồ vậy? Lâm Dương này, cậu ta có bao nhiêu tiền chứ? Cái gì mà kim chủ? Mẹ đang nói đùa à?” Lưu Quốc Bảo gãi đầu một cái.

“Con biết người đầu tư cho “Chiến Hổ” là ai không?” Bà cụ Dương nói.

“Biết, là Tập Đoàn Dương Hoa.”

“Vậy tại sao Tập Đoàn Dương Hoa lại phải đầu tư nhiều tiền cho một người đạo diễn đã lỗi thời như thế chứ?”

“Chuyện này… Con không biết.” Lưu Quốc Bảo lắc đầu nói.

Đứng bên cạnh, Lưu Thu Yến lại vỗ tay một cái, nói.

“Mẹ à, con hiểu được ý của mẹ rồi, ý của mẹ chính là nói, những đầu tư cho đạo diễn Tống Kính này đều là do Lâm Dương giúp ông ta kéo vê?”

“Đúng thế!” Bà cụ nhà họ Lưu gật đầu.

Mọi người đột nhiên hiểu ra.

“Chắc hẳn là Lâm Dương dựa vào quan hệ với Tô Nhan, từ Tập Đoàn Dương Hoa kéo đến tài trợ cho đạo diễn Tống Kính.”

“Thì ra là thế.”

“Chẳng trách Tô Dư lại nói Lâm Dương không đến, bữa tiệc ăn mừng kia sẽ không thể diễn ra được, có lẽ Tống Kính này đã coi Lâm Dương thành kim chủ rồi.”

“Nếu là như thế thì tất cả mọi chuyện đều có thể giải thích thông được.”

“Nói một lúc lâu, thì ra tên ở rể này chính là mượn danh tiếng của Tập Đoàn Dương Hoa để làm màu.”

Đám người nhà họ Lưu hừ một tiếng, ánh mắt đám người này nhìn Lâm Dương tràn đầy khinh thường và chán ghét.

Theo như bọn họ nghĩ, sở dĩ Lâm Dương có thể kéo đầu tư đến cho đạo diễn Tống Kính kia, 100% là bởi vì Tô Nhan.

Việc này hoàn toàn là “bán” vợ.

Thật đúng là vô cùng thấp hèn.

Chẳng qua hiện tại vận mệnh của nhà họ Lưu vẫn nằm trong tay của Lâm Dương, cho dù bọn họ khinh thường Lâm Dương thì cũng không có cách nào.

Lâm Dương nghe những lời bàn luận này, anh chẳng muốn giải thích gì thêm.

“Nhóc Lâm, bà già này muốn nhờ cậu làm một việc?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.