Chàng Rể Siêu Cấp Của Nữ Thần

Chương 1971



Chương 1971:

“Làm một việc ư?”

“Đúng thế, bà già này cảm thấy bữa tiệc chúc mừng kia không thể hủy bỏ được, hơn nữa Tô Dư có thể đi đến ngày hôm nay, thật đúng là không dễ dàng gì, cho nên bà già này hy vọng cậu có thể lập tức gọi điện thoại cho đạo diễn Tống Kính, để ông ta lập tức khôi phục lại bữa tiệc chúc mừng, lại bàn bạc về chuyện nữ chính cho cháu gái tôi.” Bà cụ nhà họ Lưu nói.

“Bà Lưu, chuyện này đâu liên quan gì đến †ôi chứ? Mặt khác, dựa vào cái gì mà tôi phải đồng ý với yêu cầu của bà?” Lâm Dương khẽ cười một tiếng, nhìn qua bà ta rồi nói.

“Dù sao tôi chỉ là một người mà ngay cả †ư cách tham dự tiệc mừng cũng không có, bà lại muốn tôi đi làm chuyện này, có phải quá gượng ép rồi hay không?”

Trong lời nói của Lâm Dương mang theo ý tứ châm chọc rất rõ ràng.

Đám người nhà họ Lưu vô cùng tức giận, nhưng lại chẳng dám lên tiếng.

Ánh mắt của bà cụ Lưu cũng trở nên lạnh lùng.

“Cậu thật sự không chịu đi?”

“Tôi vẫn nói câu kia, dựa vào cái gì chứ?”

Lâm Dương lắc đầu từ chối.

Nhưng đúng vào lúc này, bên ngoài cửa đột nhiên vang lên một giọng nói.

“Chỉ dựa vào quả đấm của chúng tôi lớn hơn cậu. Được chưa?”

Giọng nói này vừa vang lên, một người đàn ông trung niên mặc âu phục đi đến.

Lưu Quốc Bảo và Lưu Thu Yến cùng nhau nhìn sang, nhất thời mừng như điên.

“Em tư Người đàn ông trung niên đi đến chỗ mọi người, lạnh nhạt nhìn qua Lâm Dương.

“Tên họ Lâm kia, nếu như cậu không dựa theo những gì mẹ tôi nói, tôi sẽ khiến cho cậu biến mất khỏi Giang Thành này, cậu tin không?”

“Thằng tư!”

“Em tư! Em đã đến rồi!”

“Tốt quá rồi!”

Đám người Lưu Quốc Bảo, Lưu Thu Yến mừng rỡ không thôi, hai mắt sáng rực, lập tức nghênh đón người đến.

Người đến này là Lưu Tuấn Phi, là con trai thứ tư của bà cụ Lưu, đồng thời ông ta cũng là đứa con trai có tiền đồ nhất của bà cụ.

Hơn mười năm về trước Lưu Tuấn Phi đã rời khỏi Giang Thành, đi buôn bán thuốc ở khắp nơi trên cả nước, xem như là một thương nhân buôn bán thuốc rất thành công.

Nghe nói mấy năm trước ông ta gia nhập một thương hội về thuốc, nhất được sự ủng hộ của một vị lão đại lớn, sự nghiệp của Lưu Tuấn Phi một bước lên mây, rất đáng gờm.

Ngành buôn bán thuốc này liên quan đến hệ thống y tế, đương nhiên sẽ có mạng lưới quan hệ rất rộng.

Vì thế ở trên giang hồ, Lưu Tuấn Phi này cũng được xem như là nhân vật có mặt mũi.

Nếu như chỉ là xử lý một tên ở rể, đối với Lưu Tuấn Phi mà nói, ông ta tuyệt đối có đủ vốn liếng để làm thế.

Nhưng người đang đứng ở trước mặt ông ta, sao chỉ đơn giản là người ở rể chứ?

“Tuấn Phi, con đã trở về rồi hả?” Trong lòng bà cụ Lưu cảm thấy được an ủi, vội vàng gọi.

“Đến đây, con trai của mẹ, nhanh đến chỗ mẹ, để mẹ nhìn con cho thật kỹ.”

“Mẹ à, sức khỏe của mẹ đã tốt hơn chưa?” Lưu Tuấn Phi đi đến nắm tay bà cụ nhà họ Lưu, hỏi an ân cần.

“Tốt, rất tốt, chẳng phải con đang làm ăn ở bên ngoài à? Sao lại đột nhiên trở về rồi?”

“Con nghe nói Tô Dư nhà chúng ta rất có tiền đồ, cho nên trở về thăm một xíu, không nghĩ đến nhà chúng ta thế mà lại bị người ta ức hiếp, hơn nữa còn là một kẻ ở rể vô dụng nữa chứ!”

Lưu Tuấn Phi lạnh lùng nhìn thoáng qua Lâm Dương rồi nói.

“Hôm nay, nếu như không xử lý tốt chuyện này, sau này nhà họ Lưu của chúng †a sao có thể ngẩng đầu lên được chứ, Lưu Tuấn Phi con cũng không còn mặt mũi làm 2¡ MU 344 người.”

“Các người muốn gì?” Trịnh Tú Lan tức giận quát, hỏi.

“Chẳng phải trước đó mẹ của tôi đã nói rất rõ ràng rồi à? Lâm Dương, cậu lập tức làm theo những gì mẹ tôi nói!” Lưu Tuấn Phi khẽ quát.

“Nếu như tôi không đi thì sao?” Lâm Dương bình tĩnh hỏi.

“Tôi cam đoan cậu sẽ chết rất khó coi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.