Chương 1972:
“Vậy ông cứ thử một chút xem, nhìn xem đến lúc đó ai sẽ chết càng khó coi hơn!”
Trịnh Tú Lan nghiến răng nghiến lợi nói.
“Cô là?” Lưu Tuấn Phi nhìn về phía Trịnh Tú Lan.
“Trịnh Tú Lan của Giang Thành.”
“Trịnh Tú Lan ư? Cô chủ nhà họ Trịnh?”
“Lại là cô ta?”
Người nhà họ Lưu cảm thấy vô cùng bất ngờ, sắc mặt cũng không được tự nhiên.
Phòng khám của Trịnh Tú Lan dưới sự giúp đỡ của Tập Đoàn Dương Hoa đã phát triển vô cùng nhanh chóng, Trịnh Tú Lan dùng danh nghĩa của nhà họ Trịnh mở không ít phòng khám ở Giang Thành, thanh danh và địa vị cũng không kém, người nhà họ Lưu muốn động đến cô ấy cũng phải cân nhắc qua.
“Chẳng trách thằng ranh này lại mạnh miệng như thế, thế mà câu được cô chủ nhà họ Trịnh.”
“Trịnh Tú Lan và Tô Nhan là bạn thân, đương nhiên sẽ quen biết Lâm Dương, chỉ là không nghĩ đến, trước đó người này không :3″ 14 chỉ thông đồng với Tô Dư nhà chúng ta, mà ngay cả Trịnh Tú Lan cũng không buông tha, có câu nói, thỏ khôn không ăn cỏ gần hang, thằng cha này lại chuyên môn ra tay với người bên cạnh, thật đúng là một kẻ vô sỉ.”
“Làm người lại có dáng vẻ như cậu ta, thật đúng là không có chí khí gì!”
“Thật đúng không phải đàn ông.”
Người nhà họ Lưu không ngừng châm chọc chửi rủa Lâm Dương: “Các người…” Trịnh Tú Lan tức đến mức cảm thấy khó thở, cô ấy còn muốn nói gì đó nhưng lại bị Lâm Dương cản lại.
“Tú Lan, việc này cô không cần phải nhúng tay vào, tôi sẽ tự giải quyết.” Lâm Dương lên tiếng.
“Chuyện này… Được rồi.” Trịnh Tú Lan gật đầu.
Cô ấy biết thân phận thật sự của Lâm Dương, vì thế cũng không nói thêm gì nữa.
Nhưng đúng lúc này lại có hai người xông vào trong quán cà phê, đó chính là Tô Dư và thư ký Thanh Vân.
Bên trong quán cà phê không còn có nhiều khách, nhưng tất cả đều phát ra những tiếng kinh ngạc, vội vàng lấy điện thoại di động của mình ra chụp Tô Dư.
“Không được chụp, không được chụp nữa.
Thanh Vân nhanh chóng ngăn lại khách khứa trong quán.
Nếu như bọn họ quay chụp lại cảnh này rồi đăng lên mạng, vậy thì sẽ không ổn.
May mắn có Trịnh Tú Lan giúp đỡ cản lại, lúc này mọi người mới bỏ điện thoại di động xuống.
“Tô Dư, chẳng phải con đi tìm đạo diễn Tống Kính à, sao con lại chạy đến đây thế?”
Lưu Lăng Nhiên vội vã hỏi.
“Mẹ à, đã xảy ra chuyện gì thế? Chẳng phải con bảo mấy người đến mời anh rể Lâm quay lại ư? Sao các người lại tới đây làm khó dễ anh rể Lâm?” Sắc mặt Tô Dư khó coi nói.
“Làm khó dễ? Tô Dư, mọi người đâu có làm khó dễ cậu ta chứ.”
“Cháu ở bên ngoài đã nghe được hết.” Tô Dư giận dữ nói.
“Tô Dư, mọi người làm thế cũng chỉ vì muốn tốt cho cháu mà thôi, lúc trước mọi người cũng đã có lòng tốt khuyên nhủ Lâm Dương rồi, nhưng tính tình của người này quá mức bướng bỉnh, mọi người nói gì cũng vô zz mì 8/14 dụng, vì thế mọi người bắt buộc phải dùng một số biện pháp mạnh “Đúng đó Tô Dư, cháu không biết đâu, có một số người trời sinh chính là tiện, cháu có lòng tốt khuyên nhủ cậu ta nhưng cậu ta lại chỉ được đà lấn tới, nếu như cháu hung dữ hơn, ngược lại, cậu ta sẽ ngoan ngoãn, Lâm Dương này ấy mà, chính là loại người này!”
Lưu Quốc Bảo và Lưu Thu Yến nhao nhao lên tiếng.
“Các người nói linh tinh!” Tô Dư phẫn nộ thét to.
“Anh rể Lâm không phải là loại người như mấy người người nghĩ!”
“Tô Dư, thái độ của cháu là gì thế?”
Đám trưởng bối nhà họ Lưu nổi giận.
“Tô Dư, cháu còn nhỏ, cơ bản không hiểu thói đời này, tóm lại chuyện này cháu đừng quản làm gì, cháu nhanh đi ra ngoài đi, cậu tư của cháu sẽ khiến thằng ranh Lâm Dương này phải ngoan ngoãn đi tìm đạo diễn Tống Kính gì đó, để ông ta tiếp tục nâng đỡ cháu.” Lưu Tuấn Phi lạnh lùng nói.
“Cậu tưi”