Chương 1974:
Bên cạnh, Lưu Thu Yến nhìn thấy cảnh này, vội vàng giành lấy điện thoại của Tô Dư, bà ta còn giận dữ măng.
“Cậu tư làm thế cũng chỉ vì muốn tốt cho cháu mà thôi, thế mà cháu còn đưa tay ra giúp người ngoài?
Chị à, chị quản cho tốt con gái của mình đi, đâu có chuyện ăn cây táo rào cây sưng như thế!”
Lời nói này rất nặng nề, nhưng Lưu Lăng Nhiên cũng chẳng thể phản bác được, bà ta chỉ có thể trừng mắt nhìn Tô Dư rồi nói.
“Con ngoan ngoãn một chút.”
“Mẹ à, để cho con và anh rể nói chuyện một lúc được không, đừng làm lớn chuyện này lên làm gì, nếu.
không, tất cả mọi người đều không có chỗ tốt gì.
Tô Dư khóc không ra nước mắt nói.
“Sao thế? Con định đi khuyên cậu ta à?”
“Đúng thế.”
“Được rồi, vậy con thử xem, chăng qua mẹ cảm thấy cơ bản mà nói, đây chỉ là chuyện tốn công vô ích mà thôi.”
Tô Dư vội vàng đi tới.
“Tô Dư, việc này anh rể sẽ xử lý, cô không cần phải 1o lắng.”
Lâm Dương thản nhiên nói.
“Anh rể, đã là lúc nào rồi, anh đừng nên nói nhiêu nữa, anh nhanh tranh thủ nghĩ cách rời khỏi nơi này đi, cậu tư của tôi là thương nhân buôn bán thuốc, ông ấy quen biết rất nhiều ông chủ lớn, còn có cả lưu manh xã hội đen gì đó, vị Trần lão đại kia chắc chắn không phải người tốt lành gì, anh nhất định phải rời khỏi nơi này, nếu không cục điện sẽ rất khó thu đọn.”
Tô Dư lo lắng nói.
Lâm Dương suy nghĩ một chút, khẽ gật đâu.
Đây là Giang Thành, vị Trân lão đại kia, anh không sợ, thế nhưng anh suy đi nghĩ lại vẫn cảm thấy mình không nên thể hiện quá nhiều trước mặt Tô Dư, như thế đối với cô ta, đối với chính bản thân anh đều.
không có chỗ tốt. Cả nhà tải app truyệnhola đọc tiếp nhiều hơn nhé!
Dù sao anh đã hại Tô Nhan, anh không muốn hại những người khác nữa…
“Được rồi, nếu đã như thế, tôi sẽ…”
Két Còn chưa đợi Lâm Dương nói hết lời, một tiếng phanh xe vang lên.
Sau đó một nhóm đàn ông mặc áo khoác đen đeo kính râm xông vào bên trong quán cà phê.
Dẫn đầu là một người đàn ông trung niên ngậm điếu thuốc lá.
Người ở trong quán cà phê không khỏi chấn động.
Người đàn ông trung riên kia nhả một hơi thuốc, tháo kính râm xuống nhìn qua xưng quanh một lượt, ánh mắt rơi vào trên người Lưu Tuấn Phí.
Nhưng ông ta cũng không chào hỏi gì, sau khi nhìn thoáng qua, ông ta đi đến một bàn rồi ngồi xuống.
“Nhân viên phục vụ đâu!”
Người đàn ông trung riên dập tàn thuốc, quát to một tiếng.
“Chào ông, xin hỏi ông có muốn trống gì đâu?” Một nhân viên phục vụ chạy đến, miễn cưỡng nở một nụ cười.
“Cho ông đây một cốc cà phê.” Người đàn ông trung niên đáp.
“Ông dùng loại cà phê nào?” Nhân viên phục vụ cẩn thận hỏi.
“Chỗ mấy người có cà phê phân voi không?” Người đàn ông trung niên kia lạnh nhạt nói, “Cái gì? Cà phê… Phân voi ư?” Nhân viên phục vụ sửng sốt, vội vàng gạt ra một nụ cười.
“Thưa ông, đây là loại cà phê nào thế?
Chỉ sợ cửa hàng của chúng tôi không có loại cà phê mà ông muốn, hay là tôi gọi cho ông một cốc Latte nhé?”
“Lảm nhảm cái gì, ông đây chính là muốn cà phê phân voi, một quán lớn như vậy mà ngay cả một yêu cầu nho nhỏ của tôi cũng không đáp ứng được? Như vậy các người còn mở quán cà phê làm gì chứ? Đi, gọi chủ của mấy người đến đây.” Người đàn ông lớn tiếng mắng chửi Trịnh Tú Lan đứng bên cạnh nghe thấy thế, trong lòng hiểu rõ, chỉ sợ người này đến là để gây sự.