Chàng Rể Siêu Cấp Của Nữ Thần

Chương 1975



Chương 1975:

Trịnh Tú Lan hít sâu một hơi, cô ấy đang muốn đi lên thì bị Lâm Dương kéo lại.

“Anh Lâm..” Trịnh Tú Lan cảm thấy ngoài ý muốn, nhìn thoáng qua Lâm Dương.

Lại thấy Lâm Dương mang theo vẻ mặt tươi cười đi lên phía trước.

“Thưa ông, có vấn đề gì không?”

“Cậu chính là chủ của quán này à?”

Người đàn ông liếc mắt nhìn qua Lâm Dương, hỏi.

“Ông có nhu cầu gì, chỉ cần nói với tôi là đủ.” Lâm Dương bình tĩnh trả lời ông ta.

“Tôi muốn một cốc cà phê phân voi, cậu lập tức bưng đến cho tôi, nếu như cậu không đưa đến cho tôi, ông đây sẽ đập nát quán của cậu.” Người đàn ông trung niên vỗ xuống bàn một cái, vẻ mặt hung thần ác sát nói.

Lâm Dương khẽ gật đầu, nói.

“Quán này không cung cấp loại cà phê đó”

“Cái gì? Tôi thấy rõ ràng là cậu đang trêu đùa tôi, một quán cà phê lớn như vậy lại không có loại cà phê mà tôi muốn uống, con mẹ nó, cậu xem thường tôi à?” Người đàn ông giận dữ mắng, ông ta đột nhiên đứng dậy.

“Thưa ông, mong ông yên tâm, đừng vội, hãy để cho tôi nói hết lời đã.” Lâm Dương mỉm cười.

“Cậu còn muốn nói gì nữa?” Người đàn ông lạnh lùng hừ một tiếng.

“Tôi muốn nói là, tuy quán này không cung cấp loại cà phê đó, nhưng tôi có thể đưa cho ông loại cà phê đó, chỉ là cần ông phải chờ một lúc.”

“Thật ư?”

Người đàn ông trung niên kia sửng sốt.

Chẳng qua ông ta chỉ nói linh tinh tên của cà phê mà thôi, sao lại thật sự có loại cà phê này được chứ?

“Lâm Dương, cậu giở trò quỷ gì thế, chuyện của cô Tú Lan, cậu dính vào làm gì?”

Bên này Lưu Thu Yến hét ầm lên.

“Cô Tú Lan đây là bạn của tôi, chuyện của cô ấy, sao tôi có thể không quan tâm chứ?” Lâm Dương hỏi ngược lại.

“Cậu còn dám mạnh miệng?”

Lưu Thu Yến tức giận, bà ta còn muốn nói gì đó, nhưng lại bị Lưu Tuấn Phi ngăn cản.

“Chị ba, chị đừng nói gì cả, để Trần lão đại xử lý chuyện này, chúng ta không cần phải nhúng tay vào, nếu không đến khi đó Trần lão đại ra tay sẽ bởi vì chúng ta tham dự mà cảm thấy cố ky, chúng ta chỉ cần đứng yên xem kịch vui là được.” Lưu Tuấn Phi nói.

“Được rồi, chúng †a xem kịch vui, chúng †a không làm gì được Lâm Dương, tôi cũng không tin Trần lão đại còn không chế phục được cậu ta.”

Mọi người nói rất chắc chắn, ánh mắt mong chờ nhìn theo.

Lại thấy Lâm Dương lấy điện thoại di động ra, bấm một dãy số, một lúc sau, anh nói.

“Thưa ông, ông chờ một lát, cà phê phân voi mà ông gọi sẽ lập tức đến ngay.”

“Thực sự có à?”

Người đàn ông ngớ ra một lúc lâu mới lấy lại tinh thần, hừ lạnh nói: “Tôi nói cho cậu biết, cà phê nguội sẽ không ngon, tôi chỉ đợi năm phút thôi! Quá năm phút mà cà phê không được đưa tới, ông đây không uống!”

“Vâng thưa ông!”

Lâm Dương gật đầu, lấy điện thoại ra lần hai, gọi cho một dãy số.

“Ông này nói, ông nhất định phải tới trong vòng 5 phút! Nếu không ông ta không uống! Hiểu không?”

Cúp điện thoại, Lâm Dương liền đứng một bên đợi.

“Thế nào? Ông ta có thể tới trong vòng 5 phút không?” Người đàn ông nhíu mày, liếc mắt nhìn Lâm Dương hỏi.

“Nhất định sẽ đến.”

“Nhất định sao?”

Người đàn ông khẽ đảo mắt, nhưng ông †a không vui lắm.

Sở dĩ ông ta bịa tên cà phê chính là vì tìm cớ nổi bão, kết quả là vậy mà thật sự có cà phê phân voi thật!

Mẹ nó, rốt cuộc là ai ngay cả cà phê phân voi cũng có thể phát minh ra được?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.