Chàng Rể Siêu Cấp Của Nữ Thần

Chương 1979



Chương 1979:

Người ngoài nhìn da đầu đều run lên.

Đây là muốn mạng người ta mài!

Trần lão đại điên rồi sao? Hay là đầu óc bị nước vào?

Hay là nói… Là vì người đưa cà phê?

Không ít người nhà họ Lưu nhìn người này từ trên xuống dưới một lượt, phát hiện trong lúc người này giơ tay nhấc chân… Căn bản không giống người bán cà phê…

Một ly cà phê uống xong.

“Vị khách hàng này, cà phê chỗ tôi uống ngon không?” Người nọ híp mắt nói.

“Ngon… Uống ngon… Uống ngon… Khụ khụ khụ…” Trần lão đại ôm cổ, phát ra giọng nói khàn khàn thống khổ, gương mặt đỏ bừng.

Nói chuyện đều không lưu loát rồi.

“Quý khách, phục vụ ở quán cà phê chúng tôi, ông có hài lòng không?” Vẻ mặt Huỳnh Lam không thay đổi, hỏi lần nữa.

“Hài… Hài lòng… Hài lòng…” Đầu Trần lão đại đầy mồ hôi gật đầu.

Nhưng mà Trần lão đại sợ hãi như thế, khiến người nhà họ Lưu càng thêm không vui, nhất là Lưu Tuấn Phi.

“Trần lão đại! Người này không phải là người bán cà phê đúng không?” Lưu Tuấn Phi trầm giọng hỏi.

Trần lão đại vốn định giải thích, nhưng yết hầu nóng bỏng khiến ông ta khó mà nói thêm được vài câu, đau tới mức không nói được, cho dù nói được thì cũng mơ hồ không “Trần lão đại, chuyện này ông làm thì làm, không làm thì thôi, cần gì phải ở đây mất mặt xấu hổ? Ông mất mặt xấu hổ, trên mặt tôi cũng như vậy thôi!” Lưu Tuấn Phi hừ lạnh nói.

“Ông chủ Phi, ông nghe tôi giải thích…”

Trần lão đại nói quanh co.

“Không cần thiết phải giải thích nữa! Có lễ người này có thân phận, nhưng ông cũng rõ tôi là ai đúng không? Người mà ông sợ, Lưu Tuấn Phi tôi chưa chắc đã sợ!” Lưu Tuấn Phi hừ lạnh nói.

“Hả? Người kia là người của ai?” Huỳnh Lam nghiêng đầu, nhìn Lưu Tuấn Phi lạnh nhạt nói.

“Chủ tịch Cường của tập đoàn Giai Dược, ông nghe nói chưa?” Lưu Tuấn Phi lạnh nhạt nói.

“Ông là người của Hồ Văn Cường?”

Huỳnh Lam chau mày.

“Không sail Xem ra ông nghe nói tới chủ tịch Cường của chúng tôi rồi, vậy tôi nghĩ ông biết năng lực của chủ tịch Cường thế nào?”

Lưu Tuấn Phi nói.

Huỳnh Lam xoay mạnh người, vội vàng cúi đầu nói với Lâm Dương: “Cậu Lâm, thật sự xin lỗi, tôi không ngờ ông ta vậy mà là người của Hồ Văn Cường, là tôi quản giáo không nghiêm, vô cùng xin lỗi.”

“Nhanh xử lý mọi chuyện đi.”

Lâm Dương không tỏ thái độ, chỉ lạnh nhạt thúc giục một câu.

Cảnh tượng này càng khiến người ta như rơi vào trong sương mù.

Vẻ mặt Lưu Tuấn Phi lúng túng: “Tôi nói này, rốt cuộc là ông có nghe thấy lời tôi nói hay không?”

“Nghe thấy! Ông nói ông là người của Hồ Văn Cường?” Huỳnh Lam âm thầm nghiến răng, nhìn chằm chằm Lưu Tuấn Phi hỏi.

“Đúng vậy, lập tức quỳ xuống nói xin lỗi!

Còn có tên nhóc bên kia nữa, nếu không chủ tịch Cường vươn tay, hậu quả không đơn giản đâu!” Lưu Tuấn Phi hừ lạnh nói.

“Đừng nói nữa… Ông chủ Phi, đừng nói nữa thì hơn…” Trần lão đại đột nhiên tiến lên, kéo lấy cánh tay Lưu Tuấn Phi vội vàng nói.

Cho dù ông ta nói chuyện nói không rõ ràng, nhưng người nào cũng có thể thấy được vẻ lo âu trên mặt Trần lão đại.

“Cút ngay!”

Lưu Tuấn Phi không kiên nhãn đẩy ông †a sang một bên, tức giận nói: “Đồ nhát gan!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.