Chương 1994:
Ông ta đã nhiều tuổi như thế còn dùng di động đời mới như vậy, trái lại có chút không hợp.
Chỉ thấy ngón tay ông ta vụng về lướt vài cái, sau đó mở ra một đoạn video clip, để trước mặt Hà Vĩ Hùng.
Hà Vĩ Hùng nhìn vài lần, vốn có chút không kiên nhãn.
Nhưng nhìn một lát, cả người ông ta ngây dại, trong đôi mắt cũng trở nên kinh ngạc, kinh hãi… Cuối cùng là sợ hãi!
“Đây… Đây là sự thật sao?” Hà Vĩ Hùng run run hỏi.
“Hiện giờ chuyện đấu y thuật đã vô cùng náo nhiệt, là do người của thôn Dược Vương gây nên! Lúc này bọn họ không chỉ muốn bác sĩ Lâm chết, còn muốn cậu ta thân bại danh liệt! Thôn Dược Vương vốn định hủy hoại học viện Phái Nam Y các ông hoàn toàn! Ông ngay cả chuyện này cũng không rõ, sao ông có thể làm được chức phó viện trưởng vậy nhỉ?”
Lã Tiến Vũ cười mỉa nói.
Hà Vĩ Hùng không quan tâm châm chọc khiêu khích của Lã Tiển Vũ, lập tức quát: “Ông lập tức gửi video clip này cho tôi, nhanh lên!”
“Được rồi, tôi sẽ gửi cho ông, ông mang đi cho bác sĩ Lâm nhìn xem, thuận tiện nói với cậu ta, nếu cậu ta nguyện ý hợp tác, vậy từ nay về sau cậu ta là người của Phái Cổ chúng tôi! Người nào cũng không thể bắt nạt cậu ta! Nhưng nếu cậu ta không muốn hợp tác, như vậy…
Lúc này không chỉ thôn Dược Vương muốn tìm cậu ta tính sổ! Còn có Phái Cổ chúng tôi nữa!”
Lã Tiến Vũ cười mỉa một tiếng, gửi video clip xong xoay người rời đi.
Hà Vĩ Hùng vội vàng cầm đi động tới phòng nghiên cứu tìm Lâm Dương.
Tuy quyết đấu y thuật sắp bắt đầu, nhưng Lâm Dương vẫn mỗi ngày mỗi đêm ngâm mình trong phòng, nghiên cứu, phân tích nghiên cứu thuốc giải của Tuyệt Mệnh Hoa.
Không biết mệt mỏi.
Hiện giò chuyện anh quan tâm nhất, vẫn là chữa khỏi cho Tô Nhan.
“Thầy! Thầy!”
Hà Vĩ Hùng đẩy cửa ra, gào to.
Mấy người ở trong phòng nghiên cứu nhao nhao ngẩng đầu nhìn ông ta.
“Có chuyện gì mà hốt ha hốt hoảng như thế?”
Lâm Dương nhíu mày.
Anh không thích bị người ta quấy rây trong lúc đang nghiên cứu các vị thuốc.
Hà Vĩ Hùng không đáp lời, chạy nhanh tới bên cạnh anh, cầm lấy điện thoại ra mở video.
Than Lâm nhìn hình ảnh trong video, lông mày nhíu chặt.
Hình ảnh xuất hiện trên một đường quốc lộ trong, thành phố.
Vào đêm khuya, một người đàn ông đội nón lá, khoác một cái gùi thuốc chậm rãi đi trên quốc lộ.
Bốn phía có rất ít người.
Không lâu sau, một đám người mặc đồ đen đột nhiên bao vây tới.
Sau phân lưng áo của những người này cùng có một hình đóa hoa màu đen.
Đây là ký hiệu đặc biệt của Hắc Hoa Giáo.
Những người vây quanh người đàn ông đội nón, đều là tỉnh nhuệ của Hắc Hoa Giáo.
Nhưng mà…
Khi những tỉnh nhuệ của Hắc Hoa Giáo vừa định ra tay với người đội nón này, bỗng nhiên mọi người đều mmêm nhữn ngã xuống đất, không nhúc nhích chút nào.
Từ đầu tới cuối, người đội nón không có bất cứ động tác gì.
Người này chỉ liếc mắt nhìn đám người nằm trên đất, lại nhìn theo cameras, sau đó vẻ mặt bình tĩnh rời đi.
Hình ảnh vô cùng kỳ lạ! Khiến người ta không rét mà run.
“Tôi nghe ông Dịch Quế Lâm nói, tháng trước trên đường quốc lộ ở vùng ngoại ô thành phố, hơn mười tỉnh nhuệ của Hắc Hoa Giáo chết ở ven đường một cách rất khó hiểu, kiểm tra thi thể căn bản không phát hiện ra được nguyên nhân bọn họ tử vong, mà đám.
tỉnh nhuệ của Hắc Hoa Giáo là cao thủ số một số hai, cái chất kỳ lạ của bọn họ vẫn luôn là một bí ẩn chưa được giải đáp, và bây giờ, tôi e răng chúng ta đã biết sự thật rồi!” “Người này…