Chương 2005:
Anh hơi dùng sức.
Hai chân của cậu Kim lơ lửng, cả người bị nhấc mạnh lên.
“Cậu chủ!”
Hai cao thủ Thiên Hạt Giáo phía sau cực kỳ sợ hãi, lập tức tiến lên.
Nhưng bọn họ vừa di chuyển, thì một trường kiếm sắc bén đột nhiên chắn trước mặt bọn họ, khiến bọn họ không dám lộn xộn chút nào!
Là ảnh ngự!
Hai người đều rùng mình.
Bầu không khí trong phòng hội nghị gần như đông cứng lại.
“Thả… thả tôi ra…”
Cổ của cậu Kim bị Lâm Dương bóp đến biến dạng, người đàn ông đó nắm chặt cánh tay của anh, không nhịn được mà giấy giụa.
“Tôi nghĩ có lẽ cậu vẫn chưa nghe rõ những lời tôi đã nói trước đó.” Lâm Dương lạnh lùng nhìn anh ta: “Ý của tôi là, đầu tiên sẽ giết sạch các người, rồi đi diệt môn, hiểu chưa? Nếu các người đã trở thành kẻ địch của tôi, vậy tôi hiển nhiên phải ra tay trước rồi! Cậu cảm thấy Thiên Hạt Giáo cậu lợi hại phải không, vậy bây giờ tôi sẽ truyền lệnh, điều động cao thủ của Đông Hoàng Giáo tới giết Thiên Hạt Giáo của cậu! Tôi nghĩ hiện giờ Thiên Hạt Giáo vẫn chưa có sự phòng bị đâu nhỉ? Thiên Hạt Giáo đối với Đông Hoàng Giáo mà nói, chẳng qua chỉ là phù thủy nhỏ gặp phù thủy lớn, lại thêm bị tập kích bất ngờ, giết các người đến trở tay không kịp. Tôi nghĩ cùng lắm cũng chỉ mất ba tiếng đồng hồ là tiêu diệt xong Thiên Hạt Giáo, cậu cảm thấy thế nào?”
Con ngươi của cậu Kim đột nhiên co lại, tận sâu trong đáy mắt tràn đầy sự sợ hãi.
“Về phần những thế gia tông môn khác, lại càng đơn giản hơn! Bây giờ các người đều đang ở trong địa bàn của tôi, không ai biết rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra ở nơi này.
Sau khi tôi giết sạch các người, tôi sẽ tạm thời giấu nhẹm tin tức này đi, trong vòng hai ngày cũng đủ để tàn sát hơn năm thế tộc tông phái, những thế tộc tông phái còn lại tôi cũng chẳng cần phải động tay. Bởi vì sau khi bọn họ nhận được tin, chắc chắn sẽ sợ đến pHớIl mất mật, không dám động vào tôi! Trong mắt tôi, các người chỉ là một đám ô hợp, lại lấy đâu ra tự tin mà cảm thấy có thể đối đầu được với tôi?” Nhóm lên chính trên app truyện hola nhé cả nhà!
Nói xong, Lâm Dương liền dùng sức, thả cậu Kim ra.
Toàn bộ những ảnh ngự khác đều vây tới.
Hiện trường giương cung bạt kiếm, tình hình rất nghiêm trọng.
“Giáo chủ Lâm, xin hãy bỏ qua cho chúng tôi!”
Đúng lúc này, đầu gối của hai cao thủ Thiên Hạt Giáo kia đột nhiên mềm nhữn, quỳ trên mặt đất, dập đầu trước mặt Lâm Dương và la lên.
Những người còn lại không khỏi run rẩy, họ cũng nhận ra điều gì đó, rồi vội vàng quỳ 30 mọp xuống, cầu xin sự tha thứ từ anh.
“Giáo chủ Lâm, chúng tôi có mắt không nhìn thấy Thái Sơn, không biết đến uy phong của ngài, cầu xin ngài.. hãy tha cho chúng tôi một mạng…”
“Chúng tôi… chúng tôi đã biết sai rồi…”
“Chúng tôi xin thề, tuyệt đối sẽ không nhúng tay vào trận đấu giữa ngài và thôn Dược Vương, chỉ cần ngài bằng lòng tha cho chúng tôi, chúng tôi thậm chí còn có thể giúp ngài Lúc này, tất cả mọi người đều hoang mang.
Bọn họ phát hiện ra vị bác sĩ Lâm này hoàn toàn không phải là loại người sẽ tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, ngược lại, anh lại là một người tàn nhãn.
Cực kỳ độc ác!
Làm việc vô cùng dứt khoát, tuyệt đối không cân nhắc đến hậu quả!
Tất cả mọi người đều đã suy tính sai cả rồi.
Lúc này, cách duy nhất để bọn họ có thể sống sốt, chỉ có một là: Xin tha!
“Bây giờ muốn cầu xin, liệu có phải quá muôn rồi không?” Vẻ mặt của Lâm Dương không có cảm xúc.
“Không muộn không muộn! Giáo chủ Lâm, nếu ngài bằng lòng thả chúng tôi ra, vậy chúng tôi nhất định sẽ giúp ngài đối phó với thôn Dược Vương, hơn nữa còn đảm bảo trận đấu y thuật lần này của ngài, nhất định sẽ chiến thắng không nghi ngờ gì nữa “Nếu tôi đã dám nhận lời khiêu chiến của bọn họ, hiển nhiên sẽ nắm chắc thành công!
Các người có nhúng tay vào hay không, cũng không ảnh hưởng đến kết quả cuối cùng.”
Anh đáp.