Chàng Rể Siêu Cấp Của Nữ Thần

Chương 201



Phó Hằng hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Chu Ngải cũng với có vẻ ngạc nhiên.

Người này là ai vậy?

Đang yên đang lành sao lại đánh người?

Nhưng…người vừa đến hoàn toàn không hề để ý đến Phó Hằng, chỉ bước vào và giáng một cú đấm vào mũi Phó Hằng.

bùm!

Phó Hằng ngay lập tức bị đánh đến đầu choáng mắt hoa, máu trong mũi ào ạt chảy ra.

“Anh làm cái gì vậy? Giết người rồi, giết người rồi! Hội trưởng Lâm, cái kẻ thần kinh này là ai? Mau bắt anh ta lại!” Phó Hằng hét lên.

Nhưng bắt luận ông ta có la hét thế nào cũng chẳng giải quyết được vấn đề.

Lâm Dương chỉ ngồi trước bàn làm việc, mặt không biểu cảm nhìn cảnh này.

Về phần Chu Ngải, sớm đã bối rối rồi, cả người cũng chân tay luống cuống.

Người đàn ông to lớn lại đá vào bụng Phó Hằng.

“Ục…

Phó Hằng ôm chặt bụng, liên tục nôn ra axit trong dạ dày, bữa ăn qua đêm đêu sắp nôn ra ngoài hêt rôi.

Người đàn ông to lớn lại giơ nắm đấm và đấm từng đấm vào Phó Hằng.

bùm!

bùm!

bùm!

bùm!

Có một âm thanh khó chịu vang lên.

Kèm theo đó là tiếng kêu thảm thiết của Phó Hằng.

“Hội trưởng Lâm…” Chu Ngải ánh mặt lộ ra vẻ lo lắng, vội vàng gọi Lâm Dương một tiếng.

“Đủ rồi!”

Cuối cùng, Lâm Dương cũng lên tiếng.

Người đàn ông to lớn ngay lập tức dừng lại.

Chu Ngải lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Nếu cứ tiếp tục đánh như vậy, e rằng Phó Hằng sẽ bị đánh chết mắt.

“Hội trưởng Lâm, cứu tôi…” Phó Hằng ôm đầu, mặt mũi sưng phù bằm tím, phát âm không rõ hét lên.

“Anh tên là gì?” Lâm Dương mặc kệ Phó Hằng nhìn chằm chằm vào người đàn ông to lớn kia, lạnh lùng hỏi.

“Lâm lão đại, tôi tên là Bưu Tử.” Người đó vội vàng nói.

Lâm lão đại?

Cả hai người đều vô cùng kinh ngạc.

Người này là do Lâm Dương tìm tới sao?

“Anh là người đi theo Công Hoan Vân sao?” Lâm Dương thờ ơ hỏi.

“Đúng vậy, tôi là vệ sĩ tuỳ thân của chị Vân!”



“Hừ, bên cạnh Công Hoan Vân đều nuôi dưỡng một đám vô dụng như vậy sao? Anh gọi đây là đánh người sao?

Còn chưa ăn cơm sao?” Lâm Dương lạnh lùng nói, sau đó đi tới, trực tiếp giẫm vào lòng bàn tay của Phó Hằng.

Răng rắc!

Tiếng xương nổ tung vang lên rõ ràng.

“AaaaallI”

Tiếng hét thảm thiết vang tận mây xanh.

Các thành viên của Hiệp hội Y khoa đều vô cùng ngạc nhiên, nhưng lại không nói gì.

Bởi vì họ đã nhận được tin tức từ trước.

Về phần trong văn phòng, Chu Ngải và người tên Bưu Tử hít một hơi lạnh.

Họ không biết rằng vị thần y hành y cứu thế này lại có một mặt tàn nhẫn như vậy.

Lâm Dương nhấc chân, thờ ơ nhìn Bưu Tử đang điên cuồng nuốt nước miếng, lạnh lùng hỏi: “Bây giờ có thể rồi chứ?”

Bưu Tử đổ mồ hôi lạnh, điên cuồng gật đầu, “Có thẻ… có thể rồi…”

“Rất tốt, bắt đầu đi, bất kể sống chết.” Lâm Dương lại đi tới bên bàn làm việc, châm một điếu thuốc rồi từ từ thưởng thức.

“Hội trưởng Lâm, anh…”

Phó Hằng run rẫy ngẳng đầu lên, vô cùng kinh hãi hét lớn.

Nhưng trong giây tiếp theo, một bàn chân đã hung hãng đá vào lưng ông ta.

sUC”

Phó Hằng trực tiếp nôn ra một ngụm máu, ông ta chỉ cảm thấy xương sống của mình sắp bị Bưu Tử đánh gãy hết rồi.

Bưu Tử đã làm như những gì mà anh đã làm, giẫm nát bàn tay còn lại của Phó Hằng.

“Aaaa…”

Miệng của Phó Hằng phát ra tiếng kêu như tiếng lợn, người đã đau đớn đến sắp ngất đi.

Bưu Tử lại đá thêm mấy phát và giãm nát đôi tay của ông ta, cuối cùng Phó Hằng đã nằm trêи mặt đất và không có động tĩnh.

“Lâm lão đại, hình như anh ta đã ngắt đi rồi.” Bưu Tử hỏi.

“Khi con người đau đớn đến một cảnh giới nhất định không thể nào ngắt đi, trừ phi não ngừng hoạt động, người ta thường gọi là người thực vật.” Lâm Dương thờ ơ nói, sau đó quay đầu nhìn Chu Ngải: “Có adrenaline không? ?

“Có …” Chu Ngải run rẫy gật đầu.

“Tiêm cho anh ta một mũi.”

“Cái này…”

“Bỏ đi, vẫn là để tôi làm đi.”

Lâm Dương lắc đầu, từ trong túi áo lấy ra một cây kim bạc, đi tới, nhẹ nhàng đâm qua lớp mỡ lợn của Phó Hằng.

“Aaaaalt”

Đột nhiên, Phó Hằng giống như bị điện giật run rẩy một chút, người đột nhiên mở mắt, trong miệng còn phát ra tiếng gọi thảm thiết.

Thật thần kỳ!

Chu Ngải sững sờ vô cùng.

“Nói cho tôi biết, nhà họ Hoa của Thượng Hải có quan hệ gì với anh? Chuyện này có phải là do người nhà họ Hoa sai khiến anh làm không?” Lâm Dương nắm lấy đầu Phó Hằng, khàn giọng hỏi.

“Tên họ Lâm kia, anh sẽ không được chết yên thân. Nếu như anh động đến tôi, nhà họ Hoa nhất định sẽ không buông tha cho anh, tôi đảm bảo…” Phó Hằng phát âm không chuẩn hét lên, nói xong còn nôn ra một ngụm máu trêи áo quần của Lâm Dương.



Lâm Dương không tức giận mà cầm lấy khăn giấy trêи bàn, lau nhẹ một chút rồi ném ra ngoài cửa sổ phía sau.

“Mang anh ta đến đây.”

“Vâng.” Bưu Tử một tay nhắc Phó Hằng dậy rồi đi về phía cửa số.

“Anh định làm cái gì? Đây là tầng mười đó! Anh bị điên rồi sao? Dừng tay! Nhanh dừng tay!” Phó Hằng hét lên thảm thiết “Ném xuống đi.”

Lâm Dương thờ ơ nói.

“Vâng!”

Bưu Tử cũng làm theo, trực tiếp đầy Phó Hằng đến bên cửa sổ.

Nếu từ độ cao này rơi xuống, vậy thì chắc chắn là chết rồi.

Hội trưởng Lâm này bị điên rồi sao?

Chu Ngải toàn thân run rầy, đã quên mắt ngăn cản.

Về phần Phó Hằng, sớm đã không dám có chút chần chừ nào nữa, ông ta hét lên thảm thiết: “Hội trưởng Lâm! Dừng tay! Anh nhanh dừng tay! Chỉ cần anh dừng tay, tôi sẽ nói tất cả những gì mà anh muốn hỏi tôi! Tôi sẽ nói tất cả!”

“Thả anh ta xuống.”

Lâm Dương thờ ơ nói.

“Vâng, Lâm lão đại.” Bưu Tử ném Phó Hằng xuống đắt.

Phó Hằng giống như bùn lầy ngã xuống đất mà rêи rỉ, thân thể không ngừng run rấy, như thể bị điên mát rồi.

*Nói đi.” Lâm Dương thờ ơ nói.

Phó Hằng mở miệng, như thể vẫn còn do dự.

“Cơ hội chỉ có một lần, anh lại không nắm bắt thật tốt, vậy thì không trách tôi được!” Lâm Dương thờ ơ nói, lại giơ tay lên.

Bưu Tử ngay lập tức nắm lấy Phó Hằng một lần nữa.

“Từ! Từ đãi Tôi nói! Tôi nói! Tôi và nhà họ Hoa của Thượng Hải quan hệ rất xa, tôi chỉ là họ hàng xa của quản gia nhà họ Hoa…” Phó Hằng run rẩy âm thanh không rõ ràng hét lên.

“Họ hàng xa của anh bảo anh làm sao?”

“Đúng vậy, chính là người họ hàng xa của tôi nhờ tôi, nhà họ Hoa cũng có người đã chuyển một triệu vào tài khoản của tôi…”

“Chỉ vì một triệu mà có thể để cho anh đi hại chết một mạng người sao? Chắc là không đủ đúng không?” Lâm Dương ánh mắt ngưng trọng nói.

Đột nhập vào phòng cấp cứu … Đây là giết người rồi!

Lâm Dương không tin rằng Phó Hằng lại ngu ngốc đến mức giết người chỉ vì một số tiền nhỏ như vậy.

“Còn có quan hệ …Nhà họ Hoa ở Thượng Hải… Ò Giang Thành cũng có người. Bọn họ có thể bảo đảm thăng chức cho tôi… có thể để tôi được chuyển tới Thượng Hải…” Phó Hằng run rầy nói.

“Đó chính là điểm máu chốt!”

Lâm Dương gật đầu: “Tôi muốn anh nói ra tất cả những người của nhà họ Hoa ở Giang Thành!”

“Tôi nói… tôi sẽ nói…”

Phó Hằng hét lên và báo cáo tất cả cái tên ra, bao gồm cả việc anh ta đang ở đâu và làm công việc gì …

Sau khoảng vài phút, Lâm Dương hài lòng gật đầu.

“Mang anh ta xuống đi, nói cho Công Vân Hoan, để cô ấy thu xếp xe đưa người này đi.” Lâm Dương bình tĩnh nói.

“Anh đưa tôi đi đâu vậy?” Phó Hằng run rẩy.

“Nhà họ Hoa của Thượng Hải!”

Lâm Dương bình tĩnh nói.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.