Chương 2017:
“Người của thôn Dược Vương đã tới rồi Lúc này, một giọng nói khác lại hô lên.
Tất cả mọi người đồng loạt nhìn về phía đường lớn.
Có một đám người đang từ từ đi về phía này.
Đại diện của thôn Dược Vương… đã tới rồi!
Không có nhiều người từ thôn Dược Vương tới đây.
Liếc mắt nhìn qua, cũng chỉ có sáu người.
Sáu người này đều mặc quần áo giống nhau, điểm khác nhau duy nhất chính là hoa văn trên bả vai của bọn họ.
Hoa văn trên vai của phần lớn người chỉ là một cành hoa ngọn cỏ, mà hai người đi trước nhất thì lại là cây và núi.
Người vẽ núi trên bả vai là một người đàn ông trung niên.
Người đàn ông này để một chòm râu dê, dáng người cao gần hai mét, sắc mặt hồng hào, khí sắc vô cùng tốt, một đôi mắt có hồn dường như có thể nhìn thấu hết thảy.
Mà người vẽ cây trên bả vai ở bên cạnh ông ta lại là một người trẻ tuổi.
Màu tóc của người trẻ tuổi này rất kỳ lạ, phần tóc bên trái của anh ta màu đen, còn phần tóc bên phải thì lại màu trắng. Mái tóc rất dài, tết lại như roi. Trên gương mặt là một nụ cười nhàn nhạt, thoạt nhìn vô cùng nho nhã.
Người của thôn Dược Vương vừa xuất hiện, toàn bộ ống kính của những truyền thông ở mặt ở đó đều tập trung lên người mấy người bọn họ.
Người dân khắp các nơi trên cả nước thậm chí là trên thế giới đều có thể nhìn thấy những người này thông qua màn hình di động và máy tính.
“Đây là người của thôn Dược Vuơng 5m 2/16 sao?”
“Thoạt nhìn giống như những người trong phim truyền hình cổ trang vậy.”
“Chỉ riêng khí chất này đã không tâm thường rồi… Liệu bác sĩ Lâm có thể đối phó được không đây?”
Những cư dân mạng xem trực tiếp đều gửi lời bình luận.
Không ít người có mặt ở đó cũng châu đầu ghé tai và bàn luận.
Có thể nhìn thấy rõ ràng vẻ kiêng dè tràn ngập trong mắt của một vài nhân vật lớn.
Đó chính là sự kiêng ky đối với người của thôn Dược Vương.
Người của thôn Dược Vương đi tới chỗ ngồi rồi ngồi xuống.
Người trẻ tuổi có màu tóc đen trắng thì lại nhẹ nhàng nhảy một cái, nhảy lên trên bục cao với cơ thể nhẹ như lông hồng.
Với thân pháp này, không thể nghỉ ngờ gì nữa, anh ta là người biết võ công, lại thêm anh ta tới từ thôn Dược Vương nữa…
Người này hiển nhiên cũng là một võ y!
Lúc này, người đàn ông trung niên ngồi ở vị trí của thôn Dược Vương đứng lên hô!
“Niệm Sinh có việc chưa đến, người được thôn Dược Vương tôi phái tới đây hôm nay tên là Tống Văn Trung, cậu ta sẽ đại diện cho thôn Dược Vương chúng tôi quyết đấu trong trận đấu y thuật lần này!”
“Muốn đấu cái gì?” Lâm Dương lạnh lùng hỏi.
“Cậu và tôi đều học y học cổ truyền! Mà thứ tinh tế nhất trong y học cổ truyền chính là kim châm cứu! Thuật châm cứu chú trọng việc nhanh, ổn và chuẩn! Bác sĩ Lâm, hôm nay chúng ta sẽ đấu kim châm cứu, được không?” Người đàn ông trung niên đáp.
“Được.” Anh gật đầu.
“Tốt lắm, mang thỏa thuận tới đây Người đàn ông trung niên thản nhiên quát.
Người bên cạnh lập tức lôi hai bản thỏa thuận đã được soạn sẵn, sau đó công bố cho mọi người biết.
Ống kính truyền thông hướng về phía hai bản thảo giống nhau như đúc, tất cả mọi người đều khiếp sợ khi thấy bốn chữ to này.
Thỏa thuận sinh tử!