Chương 2040:
Một mình Dịch Quế Lâm ở lại.
“Bác sĩ Lâm, có chuyện gì phân phó?”
Dịch Quế Lâm cẩn thận hỏi.
“Tôi muốn ông đi một chuyến, lập tức đến Đông Hoàng Giáo, lấy danh nghĩa của tôi điều động bảy tinh nhuệ của Đông Hoàng Giáo, tới học viện Phái Nam Y trấn thủ.” Lâm Dương nói, gỡ lệnh bài bên hông xuống, đặt lên bàn.
Toàn thân Dịch Quế Lâm run lên: “Bác sĩ Lâm, ý của cậu là…”
“Sau khi tôi rời đi, tất nhiên sẽ còn có chuyện, cần chuẩn bị biện pháp ứng phó trước!” Lâm Dương nghiêm túc nói.
Ngày hôm sau, Lâm Dương rời khỏi học viện Phái Nam.
Y.
Trước khi đi, anh cũng để sáu Ngự Ảnh ở lại, để bảo vệ Tô Nhan.
Theo Lâm Dương rời đi, cuối cùng thì học viện Phái Nam Y gần như yên bình.
Nhưng lúc này ở trong nước, là một vùng Sôi trào.
Mỗi một trang web blog trên mạng, tất cả đều đang thảo luận về cuộc đâu y thuật này.
Phố lớn ngõ nhỏ, xe taxi quảng trường siêu thị…
Đầu đang bàn luận về đề tài này.
“Trời ạ, bác sĩ Lâm quá trâu bò rồi! Đây là châm cứu sao? Đây là đông y sao?”
“Tôi dùng máy tính tải video clip quyết đấu, đặt tốc độ chậm lại gấp năm mươi lần, mới phát hiện con rông mà bác sĩ Lâm đánh ra đều là kim châm cứu!”
“Rốt cuộc là bác sĩ Lâm làm thế nào vậy?”
“Y thuật của anh ấy hẳn là không ai so được rồi?”
“Người của thôn Dược Vương chỉ như vậy thôi sao?
Rốt cuộc là bọn họ lấy đâu ra đũng khí tới khiêu chiến bác sĩ Lâm!”
“Ô, lúc này mất hết mặt mũi chưa?”
Không ít người châm chọc thôn Dược Vương.
Vì không tạo thành ảnh hưởng mặt trái, cảnh tượng, Tống Văn Trưng ngã xuống đất được phía chính phủ giải thích là ngất, mà không phải tử vong, đù sao mọi người chỉ có thể quan sát trận chiến qua màn hình, bọn họ căn bản không thể lý giải kim châm cứu nho nhỏ có thể giết người.
Bởi vì trận quyết đấu này, bác sĩ Lâm lại được đẩy lên một tầng cao mới lần nữa.
Anh gần như trở thành tượng trưng cho đông y Việt Nam, vinh dự là đông y đứng đầu trong nước.
Nhưng mà rất nhiều người không biết, bác sĩ Lâm…
Không có khả năng sống lâu hơn.
Trước một tòa nhà cổ trang trí xa hoa mà quý giá.
Bốp! Ba tiếng tát thanh thúy vang lên.
Sau đó một bóng đáng ngã xuống đất, trên mặt là dấu tay rõ ràng.
Nhưng anh ta không đám nằm trên đất, vội vàng đứng dây, quỳ xuống lần thứ hai.
Bên cạnh cũng quỳ một người, đang run rẩy.
“Một đám nuôi tốn cơm, lân này mặt mũi của thôn Dược Vương chúng ta bị các người làm mất sạch rồi!”
Người đàn ông trước mặt để râu thưa thớt khoảng ba mươi tuổi giận đữ chửi bậy.
“Trưởng lão, thực xin lỗi.”
Hai người vội vàng đập đầu.