Chương 2047:
“Niệm Sinh, đừng thi châm, nếu không sẽ kích phát hiệu quả của phương pháp châm cứu Tam Vị, một khi uy lực của phương pháp châm cứu Tam Vị bị kích phát, Văn Tài sẽ mất mạng đấy!”
“Nếu như không thi châm, e rằng Văn Tài không chống đỡ được bao lâu!”
“Nhất định phải đưa tới chỗ bề trên!”
“Được! Hai người tới đây, theo tôi khiêng Văn Tài đi!”
Kêu lên một tiếng, hai người của thôn Dược Vương lập tức tiến lên trước.
Nhưng mà đúng lúc này, bỗng nhiên Văn Tài lên tiếng.
Giọng nói rất nhỏ.
“Phải cẩn thận… Phải cẩn thận!”
“Văn Tài, ông nói cái gì?” Niệm Sinh vội vàng cúi người hỏi.
“Phải cẩn thận… Phải cẩn thận…” Giọng nói vẫn rất nhỏ như cũ, thần chí của Văn Tài đã không rõ rồi.
“Cẩn thận cái gì? Văn Tài, ông nói rõ một chút đi.” Niệm Sinh vội hỏi.
“Lạc… Linh… Huyết…” Văn Tài gian nan nói ra ba chữ.
“Lạc Linh Huyết ư?” Niệm Sinh ngẩn ra.
“Không lẽ người đánh lén vườn thuốc của tổ tiên… Là người có được Lạc Linh Huyết?” Ông cụ trầm giọng nói.
“Có lẽ không đơn giản như vậy! Nếu chỉ có một giọt Lạc Linh Huyết, còn chưa tới mức khiến Văn Tài thành ra như thết Phải biết rằng, từ mấy năm trước Văn Tài đã đánh bại được thiên tài có được Lạc Linh Huyết!
Cho nên tôi đoán, người tập kích Văn Tài, hẳn là có nhiều Lạc Linh Huyết mới đúng! Người này dùng lực lượng của Lạc Linh Huyết, mới cướp sạch vườn thuốc của tổ tiên chúng tai”
Niệm Sinh trầm giọng nói.
“Văn Tài, ông biết người nọ có bao nhiêu giọt Lạc Linh Huyết hay không?” Người bên cạnh vội vàng hỏi.
Chỉ thấy Văn Tài há to miệng, trong mắt đều là sợ hãi, gian nan nói.
“Hai… Hai… Hai…”
“Hai? Hai giọt sao?” Người bên cạnh hơi bất ngờ.
“Vậy cũng không nhiều lắm mà.”
“Hừ, hai giọt còn không nhiều? Ông biết một giọt Lạc Linh Huyết trân quý cỡ nào không? Hơn nữa hai giọt Lạc Linh Huyết phát huy ra uy lực khác với uy lực của một giọt Lạc Linh Huyết! Ông đừng nên coi thường Lạc Linh Huyết!” Ông cụ hừ lạnh nói.
Người nọ vội vàng cúi đầu.
“Bây giờ không phải lúc nói mấy lời linh tinh này, thôn Dược Vương chúng ta phải lập tức phong tỏa các lối! Các cửa ra vào đều có người trấn giữ, người nọ vừa mới cướp sạch vườn thuốc của tổ tiên chúng ta, chắc chắn còn chưa chạy ra khỏi thôn Dược Vương, tôi đoán có khả năng người này vẫn còn đang ẩn nấp ở trong thôn Dược Vương, chư vị phải nhanh chóng đi tìm với tôi, nhất định phải bắt được người nọ!” Niệm Sinh trầm giọng nói.
“Được!”
Mọi người cùng kêu lên.
Nhưng đúng vào lúc này, một người của thôn Dược Vương đột nhiên xông vào.
“Không hay rồi! Các vị, không hay rồi! Đã xảy ra chuyện!” Người nọ thở hổn hển quát to.
“Xảy ra chuyện gì thế?” Niệm Sinh vội vàng quay đầu hỏi.
“Nhà giam bạo động! Nhà giam bạo động rồi!” Người nọ kêu to.
“Cái gì?”
Sắc mặt mọi người thay đổi, còn run rẩy theo bản năng.
“Không biết người nào mở toàn bộ cửa nhà giam ra, toàn bộ tù binh ở bên trong đều chạy ra ngoài!” Người nọ khóc không ra nước mắt.