Chương 2070:
Người phụ nữ túm tóc Tô Vũ Nhi và kéo ra ngoài.
“Á, đau quá… Mau buông ra… Đau quá…
Mẹ, buông con ra…”
Tô Vũ Nhi đau đớn kêu lên, cơn đau kịch liệt khiến cô ta không chịu nổi, lập tức chật vật kéo cánh tay của người phụ nữ ra.
Người phụ nữ dừng lại, đảo mắt, gương mặt lạnh như phủ đầy băng tuyết.
“Mày dám phản kháng sao?”
“Mẹ… Mẹ đưa con đi đâu vậy?” Tô Vũ Nhi sợ hãi hỏi.
“Hừ, sao lại hỏi nhiều như vậy? Tuy rằng tao chỉ là mẹ kế của mày! Nhưng tao vẫn là mẹ của mày! Tao đã nói đi đông, thì mày không được đi tây! Mày sẽ chết ngay nếu còn dám nói chuyện như thế với tao đấy! Tao sẽ cắt lưỡi của mày mang đi ngâm rượu đó!”
Người phụ nữ chửi rủa, sau đó túm tóc Tô Vũ Nhi, đi về phía trước.
Tô Vũ Nhi sắp ngất đi vì đau, vội vàng giữ †ay người phụ nữ kia.
“Con khốn!”
Người phụ nữ kia đã hoàn toàn nổi giận, bà ta nhanh chóng buông tay, quay sang đấm đá Tô Vũ Nhi.
Tô Vũ Nhi cũng không dám phản kháng.
Cô ta thừa biết kết quả của việc nếu mình dám phản kháng là gì, vì thế chỉ có thể cuộn tròn người, run lẩy bẩy.
Một lúc sau, trên người Tô Vũ Nhi đã chăng chịt những vết thương.
“Bà chủ, nếu để cho ông chủ thấy được trên người cô chủ có nhiều vết thương như thế thì e rằng ông chủ sẽ vô cùng tức giận.”
Những người đứng bên cạnh cũng không chịu nổi nữa, thận trọng lên tiếng.
Người phụ nữ kia nghe thấy thế thì ra tay nhẹ nhàng hơn.
“Hừ, nếu không phải do mày sắp đi làm tế phẩm, mày cho rằng hôm nay tao sẽ bỏ qua cho mày dễ dàng như thế sao? Mau chóng đứng dậy cho tao! Mày có nghe không?” Người phụ nữ kia kêu lên.
Tô Vũ Nhi lặng lẽ lau sạch nước mắt, khó khăn đứng dậy.
Dưới sự lôi kéo của người phụ nữ kia, cuối cùng cô ta cũng đến nơi.
Nghĩa trang sau thôn Dược Vương.
“Nghe đây, những người này đều là những người của thôn Dược Vương đã bị mày hại chết. Mau đi tới từng ngôi mộ mà dập đầu một trăm cái để xin lỗi. Hãy nhớ rằng phải dập đầu thật mạnh xuống từng ngôi mộ cho tao! Mày nghe rõ chưa?” Người phụ nữ kia nghiêm túc nói.
Hô hấp Tô Vũ Nhi trở nên run rẩy, ngơ ngác nhìn về phía trước.
Những ngôi mộ này đều vừa được lập ra, ước chừng có khoảng hơn một trăm cái.
Chẳng phải là cô ta phải dập đầu hơn mười ngàn cái sao?
Không phải dập đầu đến chết thì là gì?
“Hai người các ngươi ở đây giám sát nó cho tôi, mỗi lần dập đầu đều phải nghe thấy tiếng vang, nếu như tôi phát hiện ra nó lười biếng mà các người không tố cáo thì các người phải dập đầu cùng với nó luôn đấy!”
Người phụ nữ kia quát mắng, sau đó xoay người rời đi.
Tô Vũ Nhi lén lau nước mắt, cảm thấy oan ức và đau đớn, bất lực quỳ trên mặt đất, đập đầu.
Nhưng sau khoảng mười cái, trán Tô Vũ Nhi đã trở niên đỏ bừng.
“Nếu cứ tiếp tục như vậy, e rằng sẽ đập đầu mình ra từng mảnh.”
Một trong hai người ở đây lắc đầu nói.
“Được rồi, sao bà chủ lại bảo cô chủ tới đây dập đầu xin lỗi làm gì chứ?” Một người khác lên tiếng hỏi.