Chương 2096:
“Nhanh nhanh đi tạ tội đi!”
Mọi người la lên, cả đám trợn mắt nhìn.
Nhưng mà… Tiêu Tiến Đạt vẫn ngoảnh mặt làm ngơ như cũ.
Lúc này bên ngoài cửa vang lên tiếng bước chân rầm rầm, ngay sau đó là tiếng hét giận dữ: “Tiêu Tiến Đạt ở chỗ nào?”
Mọi người quay đầu nhìn, thì thấy một đám nam nữ trẻ tuổi nối đuôi nhau mà vào, xông vào sân.
“Những người này đều là người bên nhị trưởng lão!” Có đệ tử nhận ra đám khách không mời mà đến, lúc này kêu lên.
Sắc mặt đệ tử ở bốn phía lập tức thay đổi.
Chỉ thấy trong đám người này có một người đàn ông đi ra.
Người đàn ông tóc dài xõa vai, gương mặt tuấn tú, trong mắt tràn ngập kiêu ngạo, liếc mắt nhìn xung quanh.
“Là Chiến Bắc sư huynh!”
“Vậy mà anh ấy đến đây…”
Vẻ mặt đám Phương sư tỷ cũng vô cùng khó coi…
“Người kia là ai?” Tiêu Tiến Đạt cảm thấy khó hiểu hỏi.
“Tiến Đạt sư huynh, sao anh lại không biết Chiến Bắc sư huynh?” Tiết Đan Chi ở bên cạnh vẻ mặt kinh ngạc.
“Trí nhớ của anh không được tốt lắm, có lẽ trước đây nhận ra, bây giờ… Không nhận ra nữa rồi.” Tiêu Tiến Đạt lạnh nhạt nói.
“Còn có chuyện như thế sao?”
Tiết Đan Chi cảm thấy khó hiểu, nhưng vẫn kiên nhẫn giải thích.
“Người nọ là đệ tử đứng đầu của nhị trưởng lão, tên là Lương Chiến Bắc, trình độ võ y của anh ta đã đạt tới cảnh giới rất cao, thậm chí còn phân cao thấp được với một số trưởng lão của thôn Dược Vương chúng ta, là đệ tử trong thôn có bối phận rất cao, cho dù là ai, nhìn thấy anh ta cũng phải gọi một tiếng Chiến Bắc sư huynh.”
Nhóm lên chính trên app truyện hola nhé! “Vậy à…”
“Nhưng mà khiến người ta sợ hãi không phải là thân phận của anh ta, mà là thủ đoạn của anh ta, nghe nói anh ta rất am hiểu dùng độc, phàm là người đắc tội anh ta, đều bị anh †a độc chết, thậm chí mấy đệ tử chết trong thôn dường như cũng có liên quan tới anh ta, nhưng bất hạnh không có chứng cứ, người trong thôn cũng không làm gì được anh ta, em còn nghe nói… Vị Chiến Bắc sư huynh này từng có hành động lấy người sống thử độc, người bình thường căn bản không dám trêu chọc anh ta.” Tiết Đan Chỉ nói xong, gương mặt càng trắng bệch hơn, trong lòng còn sợ hãi.
Tiêu Tiến Đạt không nói chuyện.
“Ai là Tiêu Tiến Đạt?”
Chỉ thấy ánh mắt Lương Chiến Bắc đảo qua, quát lớn.
“Chiến Bắc sư huynh! Trưởng lão nhà tôi còn đang ở đây, sao anh có thể thất lễ như thế?” Một đệ tử không nhịn được mở miệng.
Lương Chiến Bắc đến đây, ngay cả chào hỏi cũng không có, tất nhiên là các đệ tử sinh lòng oán hận.
Nhưng một giây sau.
Bốp!
Lương Chiến Bắc tát mạnh vào mặt người kia.
Đệ tử kia đặt mông ngồi dưới đất.
“Hả?”
“Chiến Bắc sư huynh, anh…”
Mọi người ngạc nhiên.
“Cậu là cái thá gì? Mà dám chỉ trích tôi?”