Chương 2107:
Chỉ sợ không làm được.”
Tô Vũ Nhi cố nở nụ cười nói.
Mọi người xưng quanh đều không nói lời nào.
Không phải là bọn họ tin lời Tô Vũ Nhi nói, mà là bọn họ không thể phản bác phương pháp châm cứu của Lâm Dương! Nếu “Tiêu Tiến Đạt”
này thật sự sử dụng phi hoa thân châm…
Vậy chữa trị một bàn tay, quả thực không khỏi quá đơn giản rồi! Phương pháp châm cứu ý niệm của Lương Chiến Bắc ở trước mặt phi hoa thần châm…
Căn bản không đủ nhìn.
Một cái là phương pháp châm cứu, một cái là thân châm, chênh lệch rất rõ ràng.
“Tứ trưởng lão, tôi nghĩ thắng bại đã phân rồi?”
Lâm Dương lạnh nhạt nói.
“Chuyện này…
Chuyện này…”
Sắc mặt tứ trưởng lão thay đổi liên tục, không đám đáp lời.
“Không có khả năng! Không có khả năng! Chắc chắn là giả! Chuyện này chắc chắn có vấn đề!”
Lúc này, một đệ tử bên phía nhị trưởng lão không tiếp nhận được sự thực này, trực tiếp khàn giọng kêu lên.
Lương Chiến Bắc nhướng mày, vội vàng nói với sư đệ phía sau mình: “Sư đệ, cậu phát hiện có gì đó không đúng sao?”
“Nếu các anh hoài nghỉ mức độ lành của hai cái tay này, thì có thể mời nguyên lão trong tộc tiến đến kiểm.
tra, tôi nghĩ rốt cuộc mức độ khép lại vết thương của hai cái tay này thế nào, không thể gạt được nguyên lão trong tộc.”
Lâm Dương lạnh nhạt nói.
Cả nhà tải app truyện hola về đọc tiếp nhiều nhiều nhé! “Ách…
Chuyện này..
Đệ tử kia không nói.
Tất cả mọi người không nói chuyện.
“Thăng! Thắng rồi!”
Bên này Tiết Đan Chỉ rất kích động, vừa nhảy nhót vừa liên tục vỗ tay.
Nhưng cả căn phòng này ngoại trừ cô ta ra, thì không có ai vui sướng.
Đệ tử bên phía nhị trưởng lão vì thua mà vẻ mặt đều mất tự nhiên, vừa không cam lòng vừa bất đắc dĩ.
Mà người bên Tôn Khải Phong thì gương mặt nóng rát, đều cảm thấy bị tát mạnh vào mặt một cái.
Nhất là Tôn Khải Phong, ông ta rất khó xử, không biết phải làm sao.
Ông ta vô cùng hối hận!
Nếu ông ta tiếp tục kiên trì, ít nhất ông ta sẽ kiếm được danh tiếng rồi! Cũng có thể hãnh diện.
Chỉ tiếc mọi chuyện đều vì ông ta lựa chọn sai mà bị chôn vùi.
Chỉ sợ việc này truyền ra, ông ta cũng sẽ bị lên án…
Tôn Khải Phong thở dài một hơi, âm thầm lắc đầu.
“Vận mệnh của mình… Cuối cùng vẫn là quá nhỏ rồi!”