CHương 2109:
Mục đích của Lâm Dương… Là chuyện này sao?
Chỉ sợ không đơn giản như vậy…
Hành động lần này của Lâm Dương chỉ vì đổ dầu thêm lửa, rất rõ ràng là quá đơn thuần.
Hơn nữa đây là Thôn Dược Vương, cho dù ngũ trưởng lão dám đấu lại nhị trưởng lão, phía trên cũng sẽ không ngồi yên không để ý tới.
Tô Vũ Nhi nghĩ như vậy.
Nhưng nếu không phải vì châm ngòi nội loạn, vậy hành động lần này của bác sĩ Lâm là có mục đích gì?
Bên ngoài từ đường.
Tôn Khải Phong dẫn đám đệ tử nổi giận đùng đùng bước đi.
Nhị trưởng lão Vương Thanh Sơn dựa vào con trai Vương Anh Dũng đã nhận được tin, sớm ở trong từ đường đợi rồi.
Đám đệ tử tinh nhuệ và quản lý sự vụ đều ở trong từ đường.
“Vương Thanh Sơn!”
Tôn Khải Phong còn chưa tiến vào, đã lớn tiếng kêu la ở bên ngoài.
Rất rõ ràng, lúc này ông ta mặc kệ mọi thứ rồi.
Ông ta hùng hổ xông thẳng vào trong từ đường.
Vương Thanh Sơn ở trong từ đường vẫn còn đang dùng trà.
Nhìn thấy Tôn Khải Phong xông vào, ông ta không hề có vẻ kích động.
“Trưởng lão Tôn Khải Phong, chuyện gì khiến ông tức giận như thế?” Vương Thanh Sơn lạnh nhạt nói.
“Vương Thanh Sơn! Quyết đấu đã kết thúc, đệ tử của tôi đã chiến thắng, có phải là bây giờ chúng ta nên thực hiện lời hứa lúc trước rồi không?” Trưởng lão Tôn Khải Phong lạnh lùng nói.
“Hứa hẹn? Hứa hẹn gì cơ? Trưởng lão Tôn Khải Phong, ông có thể nói rõ được không?” Vương Thanh Sơn bình tĩnh nói.
Những lời này vừa vang lên, mọi người đều biết rõ.
Vương Thanh Sơn là muốn quyt nợ rồi!
Dù sao đám người Tôn Khải Phong thậm chí là tứ trưởng lão cũng chưa từng chính tai nghe Vương Thanh Sơn đồng ý hứa hẹn kia.
“Sao thế? Trưởng lão Vương Thanh Sơn, ông định quyt nợ đấy à? Dựa theo hứa hẹn lúc trước, ông phải quỳ xuống với tôi!” Tôn Khải Phong lạnh nhạt nói.
“Trưởng lão Tôn Khải Phong, tôi nghĩ trong chuyện này có khả năng là có hiểu lầm gì đó.” Vương Thanh Sơn bình tĩnh nói.
“Hiểu lầm hay không tôi không nói chuyện này trước! Đệ tử của ông chạy tới chỗ tôi giương oai, không coi ai ra gì, khinh thường trưởng lão là tôi thì không nói, còn dám bắt nạt đệ tử của tôi trước mặt tôi!
Trưởng lão Vương Thanh Sơn, chuyện này ông không cho tôi câu trả lời thỏa đáng, chỉ sợ hôm nay chúng ta sẽ không xong đâu.”
Tôn Khải Phong hơi kích động nói.
Nghe thấy thế, trong mắt Vương Thanh Sơn lóe lên chút hoang mang.
Tính cách của Tôn Khải Phong thế nào ông ta biết rất rõ.
Thông thường, Tôn Khải Phong sẽ không trở mặt với ông ta.
Sao lần này thái độ của Tôn Khải Phong lại cứng rắn như thế?
“Tôn Khải Phong, ông muốn như thế nào?” Vương Thanh Sơn suy nghĩ một lát, hạ giọng trầm giọng hỏi.
“Gọi đồ đệ ngoan của ông dập đầu nhận lỗi với tôi, ngoài ra, chuyện này tôi cũng cần ông xin lỗi chúng tôi!” Tôn Khải Phong trầm giọng nói.
“Tôn Khải Phong! Ông nói cái gì? Bảo ba tôi xin lỗi ông? Các ông nhận nổi sao?”