Lâm Dương cúp máy, không nói lời nào, chỉ yên lặng nhìn chăm chú ra bên ngoài cửa sỏ..”
“Không hỗ là nhà họ Lâm, thật đúng là thích lợi dụng phế vật. Về gia tộc chỉ thứ ư? Cho nên ngay cả nhà chính tôi cũng không xứng được vào hay sao? Chỉ đáng tiếc Lâm Dương tôi vốn chẳng quan tâm.”
Lâm Dương ném điện thoại lên bàn, hừ lạnh một tiếng, lười để ý đến những lời vừa rồi.
Mà đúng lúc này.
Cốc cốc cóc…
Tiếng gõ cửa vang lên.
“Vào đi.”
Lâm Dương tùy ý hô lên.
Cung Hỉ Vân đi vào phòng.
“Có chuyện gì không?” Lâm Dương ngòi trêи sofa, bình thản hỏi.
*Người nhà họ Hoa tới rồi.” Cung Hỉ Vân cung kính nói.
“Đến hơi nhanh nhỉ…” Lâm Dương xoa xoa cằm, vẫy tay nói: “Kêu bọn họ vào đi.”
“Vâng.”
Cung Hi Vân lại cúi người lần nữa rồi lui ra ngoài.
Không lâu sau, vợ chồng Hoa Thanh Tùng đã vào tới.
Hoa Mãn Thần vẫn còn nằm trong xe cấp cứu dưới lầu.
Trừ hai người họ ra, phía sau còn có A Lộc, A Thọ và một đám người mặc đồ đen đi theo. Trong tay máy người họ xách theo túi lớn túi nhỏ, còn có va li. Họ bước vào phòng rồi liền trực tiếp bày máy thứ đó ra trước mặt Lâm Dương.
Người áo đen mở va li ra, bên trong rõ ràng chứa đây tiền mặt.
Trừ cái này ra còn có số lượng lớn trang sức bằng châu báu cùng chìa khóa của các loại xe sang.
Những thứ này cộng lại dù không tới một trăm triệu thì cũng phải đến tám mươi triệu.
“Thần y Lâm, đây là tiền khám bệnh.” Hoa Thanh Tùng cũng tự mình ngồi xuống, châm một điều thuốc, mỉm cười nói.
“Tiền khám bệnh gì?” Lâm Dương tiện miệng hỏi.
“Tất nhiên là tiền khám bệnh cho thằng con của tôi rồi.”
Hoa Thanh Tùng cười nói.
“À… thế à, vậy chỗ này chắc là không đủ đâu.” Lâm Dương nói.
“Không đủ ư? Có thể thêm nữa!” Hai mắt Hoa Thanh Tùng phát sáng, vội vã nói.
Ông ta vốn chỉ là muốn thăm dò thái độ của Lâm Dương chút thôi, hiện giờ xem ra Lâm Dương thật sự là có hứng chữa bệnh rồi.
Nghĩ cũng phải.
Có ai lại chê tiền bao giờ đâu chứ?
Nhưng lúc này, Lâm Dương đột nhiên nói: “Tôi sợ các người thêm không nỗi.”
Hoa Thanh Tùng và bà Hoa đều ngắn ra.
“Thần y Lâm, ngài muốn bao nhiêu?” Hoa Thanh Tùng cẩn thận dè dặt hỏi.
“Không nhiều, cho tôi một trăm tỉ đi, tôi sẽ ra tay cứu con trai ông.” Lâm Dương thản nhiên nói.
Hai người nghe vậy, hô hấp lập tức run lên.
Một trăm tỉ?
Sợ rằng phải bán cả nhà họ Hoa đi mắt thôi.
Bà Hoa phản ứng lại được, lập tức giận tím mặt, đập bàn rồi chỉ vào mũi Lâm Dương mà nói: “Tên họ Lâm kia, cậu chơi chúng tôi đúng không?”
“Tôi chơi các người đấy, làm sao nào?” Lâm Dương nói với tốc độ không nhanh không chậm.
“Ngài Lâm, ngài đừng ức hϊế͙p͙ người khác quá đáng.
Chúng tôi mang theo thành ý đến đây xin ngài ra tay mà.”
Hoa Thanh Tùng lạnh lùng nói.
“Đây chính là cái mà các người gọi là thành ý đó sao?”
Lâm Dương lắc lắc đầu, nói với bà Hoa: “Tôi còn nhớ lúc trước bà Hoa từng nói, bà thà nhảy lầu cũng không tới cầu xin tôi mà. Bây giờ bà có thể bắt đầu rồi đáy.”
Bà Hoa vừa nghe, sắc mặt đã chợt lạnh.
“Cậu có ý gì?” Bà Hoa tức giận.
“Nếu bà dám nhảy từ đây xuống, tôi sẽ ra tay cứu con trai bà. Hoặc là đưa tôi một trăm tỉ. Các người tự chọn đi.”
Lâm Dương thản nhiên nói.
Người nhà họ Hoa lập tức nỗi trận lôi đình.
Nơi này là tầng cao nhát của khách sạn Minh Châu, tầng 56 đó! Nhảy từ đây xuống còn không phải sẽ thành đồng thịt nát sao?
“Có nghĩa là, ngài Lâm từ chối chữa bệnh cho con trai tôi đúng không?” Hoa Thanh Tùng híp mắt hỏi.
“Tôi không từ chối mà, chỉ là các người không chịu làm vật hi sinh thôi.” Lâm Dương lắc đầu.
“Cậu…” Bà Hoa tức đến chết ngất.
Hoa Thanh Tùng hít sâu một hơi, bình tĩnh nói: “Thần y Lâm, tôi biết có thể giữa chúng ta có chút hiểu lầm. Nhưng tôi không hi vọng chúng ta trở thành kẻ địch. Nếu nói cậu tức giận vì những chuyện trước đây, vậy Hoa Thanh Tùng tôi bằng lòng xin lỗi cậu tại đây. Đời này cuar tôi cơ bản chưa từng xin lỗi ai, cậu là người đầu tiên. Thần y Lâm, xem như kết giao một người bạn đi, chúng ta hóa giải hết những hiềm khích trước đây. Thế nào?”
Dút lời, Hoa Thanh Tùng đi lên phía trước với gương mặt tươi cười, muốn bắt tay với Lâm Dương.
Nhưng Lâm Dương lại chẳng nhúc nhích lấy nửa phần.
Tay Hoa Thanh Tùng cứng lại giữa không trung, bỏ xuống không được mà không bỏ cũng không được, thật sự rất lúng túng.
“Tên họ Lâm kia! Cậu đừng có kiêu ngạo quá!” Bà Hoa không nhìn nổi nữa, chỉ vào Lâm Dương mà quát lên.
“Đây chính là thái độ của các người à?” Lâm Dương nhướng mày.
“Đáng ghét!”
Bà Hoa phẫn nộ vô cùng, muốn xông lên cấu xé Lâm Dương.
“Bà làm cái gì vậy hả? Quay lại!!” Hoa Thanh Tùng trầm giọng quát.
Bà Hoa sửng sốt, nhìn Hoa Thanh Tùng một cái, thấy chồng mình mang vẻ mặt nghiêm túc, chỉ có thể nhãn nhịn cơn giận mà lui sang một bên.
“Thần y Lâm, rốt cuộc cậu muốn thế nào?” Hoa Thanh Tùng nhìn anh, lạnh lùng nói.
“Những người tham gia phóng hỏa gồm những ai? Ai đề ra ý kiến? Ai phái người đi đánh mã Hải? Nhà họ Hoa đã làm những hành động gì để đối đầu với tập đoàn Hoa Dương? Nói hết cho tôi biết quá trình và người tham gia trong những chuyện này một cách thật tỉ mỉ, giao cho tôi, để tôi xử lý, có thể quan hệ giữa chúng ta sẽ hòa hoãn hơn một chút.” Lâm Dương nói không nhanh không chậm.
“Vậy nếu như tất cả đều là ý của tôi thì sao?” Hoa Thanh Tùng trằm giọng quát.
“Vậy không phải càng dễ giải quyết hơn sao? Ông do tôi xử lý! Yên tâm, tôi sẽ không giết ông đâu, chỉ là muốn tính toán hết nợ nàn thôi. Vậy là đủ rồi.” Lâm Dương nói.
Người nhà họ Hoa ai nấy đều hít ngược một hơi khí lạnh.
Người này còn dám nói ra thật sao?
Anh có biết người đang đứng trước mặt anh là ai không?
Đây là người làm chủ hiện tại của nhà họ Hoa đó!
*Tôi thấy cậu đúng là điên rồi, thần y Lâm ạ.” Hoa Thanh Tùng cũng bị lời nói to gan này của Lâm Dương làm cho kinh ngạc.
*Nếu đã không đồng ý được vậy thì mời các vị rời khỏi đây đi.” Lâm Dương lười phí lời với những người này.
Thành ý?
Bọn họ căn bản không có bắt cứ thành ý nào cả.
Chỉ là Lâm Dương đã hạ lệnh đuỏi khách rồi, nhưng người nhà họ Hoa lại không rời đi.
Bà Hoa híp mắt nhìn chằm chằm Lâm Dương: “Tên họ Lâm kia, vậy có nghĩa là cậu thật sự không cứu đúng không?”
“Không cứu.” Lâm Dương thản nhiên nói.
“Ha ha, nếu đã như vậy thì không trách được chúng tôi rồi.”
Bà Hoa cười lạnh nói, sau đó liền vung tay lên.
Xoạt! Xoạt! Xoạt! Xoạt!…
Một hồi tiếng động kỳ lạ phát ra.
Sau đó liền thấy mấy người áo đen đứng ngoài cửa móc từ trong ngực áo ra từng khẩu súng ngắn đen kịt, họng súng khủng bó đều nhắm chuẩn vào Lâm Dương.
“Các người làm gì vậy hả?”
Cung Hỉ Vân bên cạnh thất kinh biến sắc, cũng vội vã muốn lấy súng ra.
“Không được nhúc nhích!”
A Lộc quát lên.
Một khẩu súng nhắm thẳng vào Cung Hỉ Vân.
Cung Hï Vân run rẩy cả người, động tác cũng cứng lại tại chỗ.
“Nơi này là Thượng Hải, là địa bàn của chúng tôi. Thần y Lâm, tôi biết hiện giờ danh tiếng của cậu rắt lớn, rất có uy danh trong giới Trung y. Cậu từng nói, chỉ cần cậu không đồng ý thì trong giới Trung y sẽ không ai có thể giúp nhà họ Hoa chúng tôi. Nhưng hiện giờ tôi cũng muốn trả lại cho cậu một câu, chỉ cần tôi không gật đầu thì cậu không rời khỏi Thượng Hải được đâu.”
Hoa Thanh Tùng bá đạo nói.
Đây chính là sự thật trong gia tộc họ Hoal Lời này vừa dứt, không khí trong phòng đã đóng băng lại.
Hơi thở của Cung Hỉ Vân cũng trở nên gấp gáp.
Cô ta hoàn toàn không ngờ tới sự quyết tâm của Hoa Thanh Tùng.
Thực ra cô ta cũng có kiêng kị trong lòng, nhưng trong tình huồng như vậy, cô ta cũng không biết nên làm thế nào. Dù sao thì nơi này không phải Giang Thành, cô ta không điều tới được bao nhiêu người cả.
Giờ phải làm sao đây?
Cung Hỉ Vân hoàn toàn hoảng rồi.
Tình thế càng lúc càng ác liệt.
Nhưng đúng lúc này…
Lâm Dương đứng lên từ trêи ghế sofa.