Chương 2127:
Tôn Khải Phong nghe thấy thế, vẻ mặt mờ mịt: “Tiêu Tiến Đạt, cậu ở trong thôn cũng lâu năm rồi, loại chuyện dùng người sống làm thuốc dẫn, chẳng lẽ trước đây cậu chưa từng nhìn thấy à?”
Lâm Dương không nói chuyện, nhưng trong mắt đã tràn ngập rét lạnh.
Theo thời gian trôi qua, lục tục có người của thôn Dược Vương tới đây.
Hiện trường có khoảng hơn mấy ngàn.
Mọi người đi theo từng trưởng lão, người ngồi người đứng, cùng đợi trưởng thôn và bề trên xuất hiện.
Lúc này, đám người sôi trào hừng hực.
Lại có mấy người đi về bên này.
Lâm Dương đưa mắt nhìn, mới phát hiện là Tô Vũ Nhi đến đây.
Cô ta được tám đệ tử nữ tỉnh nhuệ che chở, đi tới một chỗ đài ngọc ngồi xuống.
Chỗ ngồi đó vô cùng kỳ lạ, trước mặt đặt một chiếc bàn ngọc, tầng ngoài bàn ngọc có vết sâu, mà bên cạnh còn có một cây đao nhỏ sắc bén.
Tô Vũ Nhi ngồi vào chỗ của mình, nhìn chằm chằm Lâm Dương, trong đôi mắt đều là thâm tình và đau khổ.
“Ai là Tiêu Tiến Đạt?”
Lúc này, một giọng nói nổi giận truyền đến.
Mọi người ngạc nhiên.
Lâm Dương nhìn người vừa mới nói.
Thì thấy một người đàn ông tóc dài dáng người cường tráng chạy nhanh tới.
Tuy người đàn ông cường tráng, nhưng gương mặt trắng xanh, xương gò má nhô ra, đôi mắt lõm xuống, đôi mắt vô thần, vừa nhìn là biết dùng thuốc quá độ, lấy thuốc luyện cơ thể.
Rất rõ ràng là dược nhân.
“Hả? Là Khải Uy sư huynh!”
Nhóm lên chính trên app truyện hola nhé cả nhà! Có người kinh hãi kêu lên.
“Là Hùng Khải Uy đệ tử dưới trướng trưởng thôn sao?” Lâm Dương lập tức kịp phản ứng.
“Là anh ta.” Tiết Đan Chi gật đầu.
Dưới trướng trưởng thôn Tô Bảo Minh có hai đệ tử, được xưng là thiên tài rất mạnh ở thôn Dược Vương.
Đại đệ tử Thủ Mệnh y đạo trác tuyệt, độc thuật vô song, đã vượt qua rất nhiều trưởng lão, là người mà vô số đệ tử của thôn Dược Vương không theo kịp, còn Hùng Khải Uy, cho dù thiên phú không bằng Thủ Mệnh, nhưng là người cuồng thuốc, vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn, vì đánh bại Thủ Mệnh, thường xuyên dùng thuốc cải tạo cơ thể mình, không phải người bình thường có thể địch được.
“Hùng Khải Uy, cậu làm gì thế?” Tôn Khải Phong lập tức đứng dậy, lạnh lùng quát: “Đây là điển lễ tế thuốc, đừng có làm càn!”
“Trưởng lão Tôn Khải Phong, nói cho tôi biết ai là Tiêu Tiến Đạt! Tôi muốn khiêu chiến cậu ta!” Hùng Khải Uy nổi giận đùng đùng nói: “Vị trí này vốn dành cho tôi, nhưng không ngờ tới lại bị tên Tiêu Tiến Đạt này đoạt mất! Tôi không phục! Tôi muốn phân cao thấp với Tiêu Tiến Đạt!”
“Làm càn!” Tôn Khải Phong tức giận: “Cậu coi nơi này là nơi nào? Nơi luyện võ sao? Đây là điển lễ tế thuốc! Là thời khắc thần thánh nhất của thôn Dược Vương chúng ta! Cho dù là kẻ nào cũng không được quấy rối ở đây! Tôi nói cho cậu biết Hùng Khải Uy, nếu cậu dám xằng bậy, vậy đừng trách tôi không khách sáo!”
“Tôn Khải Phong! Không phải là ông ỷ -: sa vào đồ đệ của ông được bề trên nhìn trúng, mới mạnh miệng như thế sao? Nếu là trước đây, ông dám nói chuyện với tôi như vậy à?”
Tính tình của Hùng Khải Uy cũng rất cứng rắn, không thèm để ý tới thân phận trưởng lão của Tôn Khải Phong, trực tiếp oán hận.
“Cậu…” Tôn Khải Phong thở hổn hển.