Chương 2132:
Chỉ chiến đấu mấy chiêu.
Rầm rầm rầm…
Thủ Mệnh bị đánh bay ra ngoài, ngã mạnh xuống mặt đất, mà hai tay trúng độc, mất cảm giác không có khả năng nhúc nhích.
“Đại sư tỷ!”
Mọi người vội vàng tiến lên vây quanh.
Thủ Mệnh nghiến chặt răng, trợn mắt nhìn đám người trưởng thôn, càng không cam lòng.
“Thủ Mệnh! Hùng Khải Uy! Hai người dẫn dắt đệ tử phản bội thôn, bây giờ mọi chuyện bại lộ, các người còn gì để nói?” Trưởng thôn Tô Bảo Minh tiến lên trước vài bước, lạnh lùng nói.
“Chúng tôi không còn lời nào để nói, chỉ oán hận thôn Dược Vương đã không còn là thôn Dược Vương trước đây, thôn Dược Vương, nhất định không tồn tại lâu!” Thủ Mệnh nghiến răng, vô cùng phẫn nộ nói.
“Làm càn!”
Tô Bảo Minh vung tay lên, vô cùng phẫn nộ nói: “Đi, bắt hết mấy người này dùng làm thuốc dẫn, tế sống ở đây, dùng để giúp đệ tử Tiêu Tiến Đạt khai cốt!”
“Dạ, trưởng thôn!”
Lập tức có người cầm đủ loại thiết bị tiến lên trước.
Đệ tử ở bốn phía hết hồn.
Thiết bị ở trong tay người kia không đơn giản, có dụng cụ khoét mắt, khoét tim, lấy xương, lột da, nếu dùng hết mấy thứ này, sợ rằng một người sống sẽ bị gỡ ra như linh kiện…
Mọi người trợn to mắt, nhìn cả đám Thủ Mệnh.
Thủ Mệnh thấy chết không sờn, Hùng Khải Uy không có khả năng nhúc nhích, những người còn lại mặt xám như tro tàn, nhắm mắt không nói.
Từ lúc bọn họ đấu lại thôn Dược Vương, bọn họ đã nghĩ tới kết cục khi thất bại.
Có lẽ nói, hành động lần này vốn không có phần thắng lớn!
Nhưng thật sự không biết phải làm thế nào.
Bọn họ không có lựa chọn khác.
“Bắt đầu từ Thủ Mệnh trước!” Tô Bảo Minh quát.
“Dạ, trưởng thôn!”
Mấy người của thôn Dược Vương lập tức cầm thiết bị đi tới trước mặt Thủ Mệnh, muốn cắt yết hầu trước.
Nhưng mà đúng lúc này, một giọng nói lạnh nhạt truyền ra.
“Khoan đãi”
Mọi người ngẩn ra.
Chỉ thấy có một người đi từ trong đám người ra, đứng trước mặt đám Thủ Mệnh.
“Tiêu Tiến Đạt?”
“Cậu làm gì vậy?”
Mọi người kinh hãi kêu lên.
Hóa ra người đứng ra là “Tiêu Tiến Đạt”!
Chính là Lâm Dương!
Thủ Mệnh cũng mở to mắt, kinh ngạc nhìn anh.
“Trưởng thôn, những người này đừng giết” Lâm Dương bình tĩnh nói.
“Cậu thương tiếc bọn họ rồi hả? Hừ, thôn Dược Vương chúng ta theo đuổi con đường vĩnh sinh, không lẽ cậu vẫn còn lòng dạ đàn bà?” Tô Bảo Minh hừ lạnh nói.
Lâm Dương lắc đầu.