Chương 2135:
Có người vui sướng nhẹ nhàng thở ra.
Giận giữ trên mặt Tô Bảo Minh cũng mất đi vài phần.
Trúng châm độc, người này cách tử vong không xa rồi.
Nhưng mà Lâm Dương vẫn chưa chịu ảnh 20 BI 2 hưởng của châm độc này, tuy châm độc đâm vào trong cơ thể, nhưng anh giống như không nhận thấy, trở tay đánh một chưởng, chế trụ tên cận vệ gần sát mình, đột nhiên phát lực, bẻ gãy cổ tay của người nọ.
Răng rắc!
Tiếng gãy xương truyền ra.
“Áp Tên cận vệ kia phát ra tiếng gào thét thê lương.
Lâm Dương trực tiếp giãm mạnh lên ngực anh ta.
Rầm!
Người nọ bay ra ngoài, ngã mạnh xuống đất, quay vài vòng đến trước mặt Tô Bảo Minh…
“Hửm?”
Sắc mặt mọi người thay đổi.
Nhưng Tô Bảo Minh không hề kích động.
“Ha ha ha, lợi hại, lợi hại, Tiêu Tiến Đạt, vậy mà võ y của cậu cao tới mức này, xem ra chúng tôi xem thường cậu rồi!” Đội trưởng của đội cận vệ võ tay, híp mắt cười nói.
“Nếu không muốn chết, thì ngoan ngoãn làm theo lời tôi nói, thả tất cả tù binh trong thôn ra.” Lâm Dương bình tĩnh nói.
“Ha ha ha ha, Tiêu Tiến Đạt, cậu đúng là khờ dại! Cậu nghĩ cậu thắng sao?” Đội trưởng của đội cận vệ cười ha ha.
“Tôi có thua sao?” Lâm Dương hỏi lại.
“Ha ha, nhìn xem bàn tay và cánh tay của cậu đi.” Đội trưởng của đội cận vệ cười mỉa nói.
Lâm Dương tùy ý liếc nhìn.
Chỉ thấy lúc này hai tay anh là một mảng đỏ tươi, giống như sắp nhỏ ra máu, còn cánh tay thì là một mảng màu đen, thịt ở phía trên đang nhanh chóng hư thối, mà xương cốt cũng đang bị ăn mòn từ từ.
“Đội cận vệ chúng tôi dùng độc, là độc mạnh nhất trong thôn, người thường trúng đều sẽ phải chết không thể nghi ngờ, mà bây giờ cậu đã trúng hai loại kịch độc, chỉ sợ cho dù thần tiên có tới đây, cậu cũng phải chết chắc rồi!” Đội trưởng đội cận vệ mỉm cười nói.
Xung quanh tràn ngập tiếng kêu kinh hãi.
“Tiến Đạt sư đệ, haizz…” Thủ Mệnh thở dài, nhắm mắt không đành lòng nhìn.
“Tiêu Tiến Đạt! Cậu…” Tôn Khải Phong thở hổn hển, dựng râu trừng mắt.
2o NI s2 “Tiến Đạt sư huynh! Sao anh lại ngốc như thết”
Tiết Đan Chỉ khóc to, lấy nước mắt rửa mặt.
“Lần này cậu ta sẽ phải chết không thể nghỉ ngờ rồi.”
“Trúng loại độc này, trên cơ bản không cứu được rồi.”
“Haizz, cậu ta vốn có tiên đồ rộng mở mài”
“Người này ngông cuồng đối nghịch với thôn, quá không biết tự lượng sức mình rồi.”
“Là cậu ta gieo gió gặt bão!”
Người của thôn Dược Vương chỉ trỏ, châm chọc hoặc đùa cợt.
Cho dù là đám Phương sư tỷ đều đã có vài phần oán trách.
Chỉ riêng Tiết Đan Chi đã khóc nức nở.
“Anh đúng là ngốc.”