Chương 2150:
Bọn họ không dám nghỉ ngờ tính chân thật trong lời nói của bề trên.
=. xnz Bởi vì thôn dược vương có thực lực này.
Nếu như người của thôn dược vương thật sự muốn tra tấn bọn họ, lại không để cho bọn họ chết, người của thôn dược vương quả thật có thể làm được.
Trong lúc nhất thời, sâu trong lòng của đám người Thủ Mệnh dâng lên một nỗi sợ hãi không cách nào ngăn chặn được Đây là sợ hãi đến cực hạn.
Nếu như một người mà ngay cả quyền chết cũng không nằm trên tay mình, đây là sự tuyệt vọng và bất lực đến mức nào chứ?
Mọi người đều run lẩy bẩy.
“Tất cả mọi người hãy lùi lại Đúng lúc này, Lâm Dương thấp giọng quát.
“Tiêu sư đệ…” Thủ Mệnh nghiêng đầu nhìn về phía Lâm Dương.
“Mọi người chỉ cần lùi lại là được.”
Lâm Dương lại đâm mấy kim châm cứu lên trên người mình, tiếp theo sau đó, Lâm Dương hít sâu một hơi, đi về phía bề trên.
Mọi người vô cùng ngạc nhiên.
“Sao thế? Cậu còn không phục à? Chênh lệch thực lực giữa cậu và bề trên cơ bản là quá xa, cậu căn bản không có tư cách để khiêu chiến với bề trên.” Tô Bảo Minh hừ lạnh một tiếng.
“Không có tư cách ư?” Khóe miệng của Lâm Dương đột nhiên giương lên, trong mắt anh lóe lên sự tàn khốc, sau đó anh lấy ra một chiếc kim châm cứu khác, đâm vào mi tâm của mình, chiếc kim châm cứu kia hoàn toàn chui vào bên trong.
“Hả?” Tâm trạng của vị bề trên kia có chút khẩn trương.
“Vậy thì để xem tôi có tư cách đó hay không!” Lâm Dương thản nhiên nói.
Vèo.
Bóng dáng của anh cũng đột nhiên biến mất.
“Cái quái gì thế?” Lúc này Tô Bảo Minh cũng nghẹn họng nhìn trân trối.
Tất cả mọi người đều cảm thấy vô cùng ngạc nhiên.
Lâm Dương thế mà cũng có tốc độ nhanh như vậy ư?
Bọn họ lập tức nhìn thấy bên cạnh bề trên đột nhiên xuất hiện bóng dáng của Lâm Dương, quyền ảnh ngập trời giống như bao trùm lên bê trên.
Mỗi một quyền đến chỉ hướng tới huyệt đạo và mệnh mạch của bề trên.
Mặc dù không hung hãn, nhưng chiêu nào cũng là trí mạng, chạm vào hẳn là phải chết.
“Rất thú vị, rất thú vị, xem ra là do tôi đã quá xem nhẹ cậu rồi!”
Bề trên cũng di chuyển, cơ thể của ông ta xoay tròn, hai tay cuồng vũ, đánh ra từng quyền, ngăn chặn nằm đấm của Lâm Dương.
Bịch bịch bịch bịch.
Giữa hai người phát ra những âm thanh còn trầm đục hơn cả tiếng pháo, động tác ngày càng nhanh hơn, người thường cơ bản không nhìn thấy rõ, người nào tinh mắt cũng chỉ có thể nhìn thấy một chút tàn ảnh mà thôi.
“Chuyện gì thế?”
“Tiêu Tiến Đạt thế mà có thể đánh giết ngang cơ với bề trên à?”
Mọi người đều nghẹn họng nhìn trân trối, loại cảm giác không thể tưởng tượng được.
Rầm một tiếng, tiếng động dữ dội truyền đến, chỉ thấy hai người kia lại một lần nữa tách ra.
Nhưng lần này bề trên không còn đứng nguyên tại chỗ nữa mà chính là cơ thể của ông ta không ngừng lùi lại, thế mà cũng có chút đứng không vững.
Hiện trường vang lên những tiếng xôn Xao.
“Bề trên?”