Chương 2166:
Soạt.
Khí độc lan ra khắp xung quanh, thôn phệ hết tất cả, phá hỏng mọi thứ, khắp nơi đều bị ăn mòn.
Toàn bộ Thôn Dược Vương đều bị phá hủy.
Người Thôn Dược Vương đứng ở xa nhìn thấy cảnh tượng này, không nhịn được mà thở dài một hơi.
Bề trên không rời đi, giống như khí độc tản ra không ảnh hưởng gì đến ông ta.
Ông ta vẫn đứng ngay tại chỗ, ánh mắt nhìn qua bên trong khí độc, giống như đang tìm kiếm gì đó.
“Chính là cái này!”
Lúc này dường như bề trên đã phát hiện ra gì đó, kích động kêu lên.
Mọi người đều nhìn về phía khói độc, lập tức nhìn thấy một bóng dáng xuất hiện.
“Vị bác sĩ Lâm này tự châm cho mình một kim làm cho chính mình thành Tuyệt Độc Chi Thể, để cho từ trên xuống dưới mình đều là độc, dạng độc nhân như thế không một thể chất nào có thể so sánh được, dùng để luyện chế nhân hoàn, có thể nói là được trời cao ưu ái, chỉ có thể ngộ mà không thể cầu, hôm nay tôi luyện chế ra nhân hoàn, nếu như có thể đem chế thành đan dược để phục dụng, ít nhất cũng có thể tăng thêm năm mươi năm tuổi thọ! Hơn nữa có thể gột rửa cơ thể, thoát khỏi cảnh giới người phàm, khi đó gọi tôi một tiếng thần tiên cũng không đủ, ha ha ha…” Bề trên cất tiếng cười to, ông ta vô cùng đắc ý.
Những nguyên lão đứng xung quanh nghe thấy thế đều rối rít quỳ xuống đất hô vang.
“Chúc mừng bề trên thành thần.”
“Thành thần ư? Còn chưa đến mức độ này, chẳng qua trong mắt của tôi, đó cũng chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi, hiện tại, tôi sẽ đi lấy nhân hoàn của mình, các người đứng ở đó trông coi.”
Sau khi nói xong, bề trên trực tiếp muốn đi vào bên trong làn khói độc còn chưa tan đi.
Người xung quanh đều hít vào một hơi lạnh.
Sương độc còn chưa tan, người thường chạm vào chắc chắn sẽ phải chết, đó là chuyện không thể nghi ngờ.
Cũng chỉ có bề trên mới không coi loại độc này ra gì.
Người của Thôn Dược Vương đều lộ ra vẻ mặt sùng kính và sợ hãi.
“Bề trên?”
Đúng lúc này, một tiếng gọi to vang lên.
Tốc độ của bề trên dừng lại, quay đầu nhìn qua, người gọi chính là Tô Bảo Minh.
“Có chuyện gì thế?” Bề trên lạnh nhạt hỏi.
Đã thấy Tô Bảo Minh trừng to hai mắt, ông ta run rẩy đưa tay ra chỉ vào bên trong sương độc, trong đồng tử đều là sợ hãi, giống như nhìn thấy một thứ gì đó không thể tưởng tượng nổi.
“Hả?” Bề trên ngạc nhiên, nhìn theo phía ông ta chỉ.
Mới phát hiện hướng mà Tô Bảo Minh chỉ chính là bóng dáng bên trong làn sương độc kia, cũng chính là nhân hoàn.
Nhưng lúc này đây, bóng dáng đó đang di chuyển.
Hơn nữa thoạt nhìn giống như đang đi về phía đám người này.
“Cái quái gì thế?”
Bề trên cũng ngây ngẩn cả người, toàn bộ người có mặt ở đây đều ngạc nhiên không thôi.
“Làm sao có thể như vậy được chứ, kẻ này còn chưa chết hả?”
Những tiếng nghị luận không ngừng vang lên, đại não của mọi người đều trống rỗng.
Tính chất ăn mòn của sương độc đáng sợ như thế cũng không thể khiến người này bốc hơi ư?
Lực sinh mệnh của người này cũng quá cứng rồi.
Mọi người thấp thỏm lo âu.