Chương 2171:
Trong nháy mắt này, cơ thể của bề trên giống như bành trướng lên, một lượng bọt khí lớn từ trên người của ông ta dâng lên, khiến cho người nhìn cảm thấy da đầu tê dại, hãi hùng khiếp vía.
Đây là một kích lớn nhất, tuyệt vọng nhất.
“Hả?”
Ánh mắt của Lâm Dương căng thẳng, lập tức muốn rời đi.
“Cậu đi đâu đó?”
Hai tay của bề trên gắt gao giữ chặt vai Lâm Dương.
“ÁI” Tiết Đan Chi ở bên cạnh bị dọa đến mức hét lên.
“Đi nhanh!” Lâm Dương giữ lấy cánh tay của Tiết Đan Chi, ném văng cô ta ra ngoài.
Trong nháy mắt khi Tiết Đan Chi bay ra ngoài, bùm một tiếng.
Thân thể của bề trên lập tức nổ tung.
“Là độc bạo!”
“Bề trên dẫn nổ kịch độc trong người!”
“Chạy maul”
Người xung quanh bị dọa cho hết hồn hết vía, chạy trốn như điên, mà Lâm Dương lại một lần nữa bị kịch độc khủng khiếp này bao phủ…
Lúc này nổ mạnh yếu hơn mây độc rất nhiều, phạm vi cũng không lớn, cùng lăm là cự ly gần trăm mét.
Nhưng cho dù là người hay vật bị sóng xung kích chạm tới, sẽ lập tức hòa tan.
Cho dù là đất đai, đều bị ăn mòn.
Cho dù là thứ gì đều không ngăn cản được.
Mấy nguyên lão dựa vào tương đối gần lập tức bị hòa tan.
Người xung quanh sợ tới mức gan mật đều vỡ, điên cuồng lùi về sau, nghiêng ngả lảo đảo, chật vật không chịu nổi.
Đợi vụ nổ chất độc tiêu tán, mọi người mới thấy trong khu vực nổ mạnh xuất hiện một cái hố to sâu chừng hơn một mét.
Trong hố đều là chất lỏng đen xì.
Những chất lỏng này rất độc, toàn bộ sinh vật trên đời này chạm vào chất lỏng này một chút, sẽ lập tức mất mạng.
Đám nguyên lão ở bốn phía sợ hãi nhìn cái hố to.
Chất lỏng trong hố là sau khi bề trên tự bạo, trong cơ thể ông ta sẽ bắn ra độc tố ăn mòn vật thể và đất đai quanh mình.
Có lẽ, còn có thi thể của bác sĩ Lâm ở bên trong.
“Bác sĩ Lâm và bề trên… Đã chết sao?”
Tô Bảo Minh run rẩy, thật cẩn thận nhìn trong hố to.
“Hẳn là đã chết! Bề trên dẫn phát kịch độc trong cơ thể, chế tạo ra bạo độc, sản sinh uy lực thậm chí còn khủng bố hơn mây độc! Bác sĩ Lâm kia ngăn cản được mây độc, chưa chắc sẽ cản được bạo độc!” Người bên cạnh nói.
“Có đạo lý!”
“Cho dù bề trên chết, nhưng may mà bác sĩ Lâm cũng chết đi! Như vậy, thôn Dược Vương ta coi như bình an vô sự! Chuyện này tính là trong cái rủi còn có cái may!”
Tô Bảo Minh hít sâu một hơi, lấy lại tinh thần từ trong cơn chấn kinh.
Không có quá nhiều người của thôn Dược Vương cảm thấy khổ sở vì bề trên đã rời khỏi thế gian.