Chàng Rể Siêu Cấp Của Nữ Thần

Chương 2187



Chương 2187:

Toàn thân của ông cụ căng lên, đánh giá Lâm Dương từ trên xuống dưới, sau đó hừ lạnh nói: “Nghĩ ông già này không xem tin tức sao? Cho dù tôi chưa từng gặp chủ tịch Lâm, nhưng từng thấy trong TV rồi, chủ tịch Lâm không phải như vậy.”

“Có phải là như thế này không?” Lâm Dương cầm lấy kim châm cứu đâm vào cần cổ mình, sau đó kéo châm ra, gương mặt Lâm Dương ban đầu lập tức biến thành bộ dạng bác sĩ Lâm.

Ông cụ Thiệu trợn mắt há miệng.

“Đúng là chủ tịch Lâm sao?”

“Nhanh dẫn tôi đi gặp Mã Hải đi!”

Lâm Dương đâm kim châm cứu, lại khôi phục gương mặt trước đây.

“Dạ, cậu Lâm, mời cậu đi bên này!”

Ông cụ Thiệu lấy lại tinh thần, không dám dong dài, trong đôi mắt lộ vẻ khâm phục và kích động, chạy tới đóng cửa lại, dẫn Lâm Dương đi về sau nhà.

“Vì sao lại khẩn trương như thế?” Lâm Dương cảm thấy khó hiểu nhìn động tác của ông cụ, hỏi.

“Bác sĩ Lâm không biết đâu, gần đây mỗi ngày đều có một đám người tìm tung tích của con rể tôi, mỗi ngày đến hai ba lần! Nếu 0… #10 như bọn họ biết bác sĩ Lâm ở đây, chắc chắn sẽ gây khó dễ cho bác sĩ Lâm.” Ông cụ Thiệu thở dài nói.

“Ông cụ biết bọn họ là ai không?”

“Không rõ lắm, nhưng rất lợi hại.”

“Vậy à… Ông cụ không cần lo lắng, đi xem tình hình của Mã Hải trước đi.”

Ba người xuyên qua một hành lang dài, đi tới một cái sân nhỏ yên tĩnh, mới nhìn thấy Mã Hải.

Lúc này Mã Hải đang ngồi trên xe lăn phơi năng, hai chân bó thạch cao, hai vai cắm kim châm cứu, có chút nhàn nhã.

Nhìn thấy Lâm Dương đi tới, chén trà ông †a bưng lên hơi nghiêng đi, nước trà nóng bỏng rơi xuống đũng quần, đau tới mức ông †a gào khóc.

-. s0.

“Sao không cẩn thận như vậy?”

Ông cụ Thiệu trách cứ.

Mã Hải cười xấu hổ, sau đó vội vàng nói với Lâm Dương: “Chủ tịch Lâm! Cậu đã trở lại rồi.”

“Ừm” Lâm Dương gật đầu, đánh giá Mã Hải một vòng: “Lại có vết thương mới? Sao lại thế này? Người nào làm?”

“Còn có thể là ai được nữa? Nhà họ Đinh ở Yến Kinh!”

Mã Hải cười khổ nói: “Nhưng mà không phải bọn họ đánh, mà là khi bọn họ tới bắt tôi, tôi trốn đi, không may bị ngã, không có gì đáng ngại.”

“Bọn họ bắt ông?”

Vẻ mặt Lâm Dương âm trầm: “Lá gan của nhà họ Đinh này hơi lớn rồi? Ngay cả người của thôn Dược Vương cũng không đám trực tiếp bắt người! Bọn họ đám làm như vậy? Sau lưng nhà họ Đinh này…

Rốt cuộc là thế lực gì?”

“Thế lực rất lớn!”

Mã Hải hít sâu một hơi, khàn giọng nói: “Chủ tịch Lâm, nếu tôi đoán không sai, có lẽ Phái Cổ (Trường Cổ) cũng tham dự rồi…

“Phái Cổ?”

Lâm Dương hơi ngẩn ra.

“Dương Hoa chúng ta tranh đấu với thôn Dược Vương, lập tức có thương tổn hai bên, mà tổn thất của Dương Hoa ta nặng hơn, Phái Cổ muốn Ngư Ông đắc Tợi trong cuộc tranh đấu này, bọn họ nhân lúc hai bên đều tổn hại, muốn ra tay chiếm đoạt Dương Hoa chúng ta, trước mắt học viện Phái Nam Y đã bị bọn họ lừa đi! Trừ chuyện đó ra, bọn họ còn tốn số tiên lớn đào đi không ít nhân tài ưu tú của Dương Hoa chúng, ta! Bọn họ vẫn luôn có ý đồ thu mua công ty tổng của Dương Hoa, nhưng tôi không chịu bán, bọn họ liên cưỡng ép dụ đỗ, tôi lo lắng bọn họ gây bất lợi cho tôi, cho nên trốn tới chỗ ba vợ tránh nạn.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.