Chương 2193:
Lâm Dương nhìn kim châm cứu trong hộp, không khỏi cảm khái.
“Đây là kim châm cứu dùng bạc nguyên chất tạo ra, là ba tôi truyền cho tôi! Thông thường tôi sẽ không lấy ra dùng, nếu hôm nay Phan… Người anh em muốn dùng, tôi chắc chắn sẽ không keo kiệt.” Ông cụ Thiệu cười nói.
“Vậy là vinh hạnh của tại hạ Lâm Dương mỉm cười, trực tiếp cầm châm châm cứu.
Thủ pháp của anh rất nhanh chóng, động tác châm cứu như nước chảy mây bay, không có một động tác dư thừa.
Đây chính là cái gọi người trong nghề xem náo nhiệt, người ngoài nghề trông cửa nói.
Lâm Dương châm mấy châm xong, đã khiến đám người đàn ông và ông cụ Thiệu trợn mắt há miệng.
Sau khi châm xong, Lâm Dương lại đâm lên vai người kia một cái nữa.
“OạI”
Người đàn ông trung niên há miệng, phun ra bãi nôn màu đen.
“Hửm?”
Đám ông cụ Thiệu chau mày.
Sắc mặt người đàn ông thì thay đổi.
Bãi nôn này là lúc trước người đàn ông trung niên cố gắng ăn hết, cũng chính vì như thế, ông cụ Thiệu mới thấy mạch tượng rất loạn…
“Được rồi! Bây giờ ông ta không sao nữa!” Lâm Dương thu châm, mỉm cười nói.
“Cậu nói không sao thì không sao à? Cậu là cái thá gì? Tôi cảm thấy ông ấy có sao!”
Người đàn ông không cam lòng, nghiến răng quát.
“Nếu không thì thế này, tôi gọi điện cho cảnh sát tới, chúng ta để bác sĩ kiểm tra toàn diện cho ông này, xem toàn thân ông ta có sao không, thế nào?” Lâm Dương lạnh nhạt nói, vươn tay lấy điện thoại ra.
“Cậu…” Người đàn ông cảm thấy khó thở, còn định tiến lên, nhưng bị người đàn ông trung niên ngăn lại.
“Đừng hành động thiếu suy nghĩ!” Người đàn ông trung niên khàn giọng nói.
“Nhưng mà…” Người đàn ông còn định nói gì đó, người đàn ông trung niên đè thấp giọng nói: “Chúng ta gặp phải cọng rơm cứng, người này khó đối phó, đi!”
Người đàn ông nhìn Lâm Dương một lát, lại nhìn người đàn ông trung niên, vẫn tràn ngập tức giận, gầm nhẹ nói: “Đi cái gì? Chỉ là mấy tên phế vật như thế, cùng lắm là không chơi trò như vậy với bọn họ nữa! Ra tay! Bắt bọn họ lại cho tôi!”
Sau khi nói xong, người đàn ông xông thẳng tới chỗ Lâm Dương.
Người ở phía sau anh ta đều xông về phía ông cụ Thiệu và người học việc.
Ông cụ Thiệu chưa từng thấy thế trận như thế, sợ tới mức liên tục lùi về sau: “Mau gọi người, mau gọi người đi! Sau đó báo cảnh sát “Dạt”
Người học việc run rẩy nói, lập tức xoay người chạy vào trong gọi người.
Nhưng những người này ra tay quá nhanh, gần như không người nào có thể phòng bị.
“Lão già chết tiệt! Đi theo chúng tôi, ông không muốn giao Mã Hải ra, vậy thì chuyện này không để yên đâu!”
Một người chửi bậy, trực tiếp ghìm chặt cổ ông cụ Thiệu.
“Kế tiếp là mày, tên nhóc thối!”
Người đàn ông mắng, một cú đấm đánh về phía mặt Lâm Dương, định đánh một trận cho hả giận trước.
Nhưng tay anh ta còn chưa vươn tới, một chân của Lâm Dương đã đá vào bụng người đàn ông.
Rầm!
Người đàn ông bay ra ngoài, đụng nát cửa, quay cuồng trên đất, không ngừng kêu rên.