Chương 2211:
Thủy Bình Vân xảy ra chuyện, Mã Hải, Huỳnh Lam bị thương nặng, Tô Nhan tất nhiên không thể lần nữa ở Giang Thành.
Vì vậy Thủy Bình Vân để thư ký của mình nhanh chóng dẫn Tô Nhan tới tỉnh Quảng Liễu, do nhà họ Hứa bí mật bảo vệ.
Ban đầu Thủy Bình Vân thực hiện cực kỳ kín đáo, nhưng không ngờ cuối cùng đối phương lại thông qua Lý Cường, tìm được vị trí của Tô Nhan.
Lâm Dương tin cậu chín của nhà họ Đinh không dám ra tay với Tô Nhan, dẫu sao mục đích của bọn họ là Tập Đoàn Dương Hoa, trước đó không tìm được Mã Hải nên mới nghĩ ra Tô Nhan, bây giờ vẫn còn kịp.
Xuống máy bay, người mà Kỳ Vân sắp xếp đã đến sân bay đón người.
Lâm Dương ngồi lên xe tức tốc đến nhà họ Hứa.
Nhưng anh không dùng thân phận bác sĩ Lâm mà dùng thân phận Lâm Dương.
Tránh làm phiền người nhà họ Hứa, cũng để một số kẻ địch trong tối liên lạc nhà họ Hứa và bác sĩ Lâm với nhau.
Trước cửa nhà họ Hứa.
Lâm Dương xuống xe, vô cùng lo lăng đi vào trong.
“Ai đó?”
Trước cửa có một người đàn ông cao to, vạm vỡ đứng chắn.
Người đàn ông này vô cùng cảnh giác, thấy Lâm Dương, lập tức quát lớn.
“Tôi là Lâm Dương! Tôi muốn gặp Tô Nhan!” Lâm Dương trầm giọng.
“Là con rể nhà họ Lý ư” Ông ta bất ngờ quan sát Lâm Dương rồi gật đầu một cái, mở cửa ra: “Mời vào.”
Lâm Dương lập tức bước vào.
“Đứng lại Lúc này, một tiếng quát to vang lên.
Lâm Dương liếc sang.
Nhưng chỉ nhìn thấy một chiếc Bentley đen vừa đỗ, sau đó một cô gái mặc đồ màu đen bước xuống xe.
Cô gái đó ăn mặc gọn gàng xinh đẹp, tay xách túi LV, vô cùng bắt mắt.
Ngồi cùng xe với cô ta, còn một người đàn ông cao to mặc vest.
“Hiểu Mạn?”
Lâm Dương rất bất ngờ.
Người đến là Uông Hiểu Mạn con gái của dì năm.
Lâm Dương cực ít gặp mặt Uông Hiểu Mạn, nhưng mỗi lần gặp, không lần nào mà Uông Hiểu Mạn không châm chọc anh, cô ta vẫn luôn xem thường anh, có lẽ bởi vì anh ở rể, không có thiện cảm với anh.
Chẳng qua Lâm Dương không ngờ, Uông Hiểu Mạn sẽ xuất hiện ở đây.
Hơn phân nửa là nhà họ Lý sắp xếp, dù sao người lập tức có thể tới chăm sóc Tô Nhan cũng chỉ có Uông Hiểu Mạn mà thôi.
“Lâm Dương, anh tới đây làm gì?”
Uông Hiểu Mạn đi tới, nhìn anh một cái, khinh thường hừ lạnh hỏi.
“Anh đến tìm Tô Nhan!”
“Tô Nhan? Anh còn mặt mũi đến tìm chị ấy? Nếu không phải anh là loại bỏ đi, chị ấy phải rơi vào cảnh này?” Uông Hiểu Mạn tức giận nói.
Lâm Dương nhướng mày một cái, lập tức hiểu ngay.
Nếu Tô Nhan đã tới nơi này, kiểu gì Hứa Ngọc Thanh cũng tới.
Với trình độ mồm miệng của Hứa Ngọc Thanh, làm sao có chuyện không đổ tội chuyện của Tô Nhan cho người khác, oan uổng này, trăm phần trăm muốn anh gánh vác.