Chương 2214:
Lần này đối phó với Trường Cổ, quyết không thể nương tay!
Anh phải giết gà dọa khi!
Để cho tất cả mọi người tự biết sợ, không dám động vào anhI Ánh mắt Lâm Dương kiên định, âm thầm siết chặt nắm đấm.
Nhưng lúc Lâm Dương dự định rời khỏi nhà họ Hứa, Hứa Vân đột nhiên giận dữ nói.
“Đứng lại! Tên họ Lâm kia! Cậu coi nhà họ Hứa là nơi nào? Cậu nói đến là đến, nói đi là đi? Cậu hại Tô Nhan thành ra như vậy, sao có thể để cậu đi dễ dàng như vậy? Chặt đứt một chân cậu ta cho tôi! Ném ra ngoài! Để cậu ta biết bắt nạt người nhà họ Hứa sẽ có kết quả gì?” Hứa Vân tức giận nói.
“Vâng!”
Đám tay chân lập tức nhào tới.
“Lời của Hứa Ngọc Thanh các người cũng tin? Hừ, xem ra tôi không cần giải thích!”
Mặt Lâm Dương không thay đổi, nói, đã căm tức sẵn giờ phút này anh không còn nhẫn nại được nữa!
Nhưng đang định động thủ, một giọng nói già nua vang lên.
“Tất cả dừng tay hết lại cho tôi Tất cả mọi người cứng đờ, nhìn về phía ngoài cửa.
“Ông chủ?”
“Ba, sao ba tới đây?”
Hứa Vân ngạc nhiên: “Ba không nghỉ ngơi cho khỏe, chạy tới đây làm gì?”
“Ba nghe Thiên Bảo nói, Lâm Dương tới!
Đến xem, Vân, con đang làm gì vậy? Vô duyên vô cớ, tại sao phải đánh cháu rể ba?”
– 940 Mặt ông Hứa lạnh như băng đi vào nhà.
Lâm Dương quét mắt nhìn ông cụ, tầm mắt không khỏi liếc nhìn ngón tay, trong lòng tru nặng.
Ông cụ đã bị mất ngón tay.
Là… do Lâm Dương liên lụy…
“Cháu rể? Bat Ba không nhìn xem nó đã làm chuyện tốt gì! Nhìn xem đứa cháu ngoại ba thương yêu nhất bây giờ đang ra sao? Tất cả đều do đứa cháu rể này ban tặng! Thứ người như vậy ba còn che chở làm gì?”
Hứa Vân giận đùng đừng nói.
“Chuyện này ba phải hỏi cho rõ! Đúng lúc Ngọc Thanh vừa về, thằng Lâm cũng đến! Được rồi, gọi tất cả mọi người đến, ba hỏi chuyện này cho ngọn.
nguôn!”
Ông cụ trầm giọng, nói với Hứa Thiên Bảo đứng cạnh: “Đi gọi bác gái tới! Lâm Dương, đi cùng ông, đến phòng chính!”
“Được!”
Lâm Dương ngẫm nghĩ, gật đầu một cái.
Rất nhanh, phòng chính nhà họ Hứa tê tụ không ít người.
Hứa Ngọc Thanh cũng ở đây, Lý Giang không biết đã đi đâu.
Ông cụ Hứa đang ngồi đó, uống trà, nhưng thiếu ngón tay nên bưng trà không vững.
Còn người nhà họ Hứa, ai ai cũng lòng đầy căm phẫn, tức giận trợn. mắt nhìn Lâm Dương.
Ánh mắt đó hận không thể băm. vằm anh ra thành trăm mảnh.
“Chó mát Mày còn mặt mũi tới nhà họ Hứa? Tao giết mày!”
Hứa Ngọc Thanh đữ tợn, muốn nhào vào Lâm Dương.
“Ngọc Thanh!”
Ông cụ đừng động tác uống.
Hứa Ngọc Thanh cứng đờ, bấy giờ mới thu liễm.