Chương 2217:
“Giết anh?”
Lâm Dương nhíu mày.
Người nhà họ Hứa có mặt ở đây cũng rộ lên.
“Sao lại thế này?”
Lâm Dương muốn giết anh Sơn sao?”
“Anh ta điên rồi à? Không biết anh Sơn có thân phận gì sao?”
Thân thích nhà họ Hứa bàn tán xôn xao.
“Cậu chủ Sơn, trong chuyện này có phải có hiểu lầm gì hay không? Cháu ngoại tôi và cậu chưa từng gặp mặt, đang êm đẹp, vì sao thằng bé lại muốn giết cậu?” Ông cụ Hứa vội vàng đứng dậy hỏi.
Ông ta sống lâu như vậy, sao có thể không nhìn ra được manh mối? Chắc chăn là cậu chủ Sơn này thêu dệt ra, nhưng ông ta không thể vạch trần, chỉ có thể hỏi rõ tình hình trước.
“Ông cụ, những lời này phải hỏi tên họ Lâm rồi! Tô Nhan vì anh ta mới biến thành như thế, tôi không cho anh ta tới gần Tô Nhan, là sợ anh ta làm hại tới Tô Nhan, nhưng không ngờ rằng tên này lại mắng tôi! Cậu chủ Sơn nói vài câu công đạo, anh ta liền mắng chửi cậu chủ Sơn, thậm chí còn muốn giết người! Ông cụ, Uông Hiểu Mạn tôi chịu chút ấm ức cũng không sao, nhưng cậu chủ Sơn chịu ấm ức ở nhà họ Hứa, nếu tôi không dẫn theo anh ấy tới đòi công đạo, vậy Uông Hiểu Mạn tôi còn mặt mũi gì ở lại tỉnh Quảng Liễu?” Uông Hiểu Mạn hừ lạnh nói.
Sắc mặt ông cụ Hứa khó coi, nhìn về phía Lâm Dương: “Lâm Dương, thật sự có chuyện này sao?”
“Có, nhưng mà cháu không định giết anh †a.” Lâm Dương bình tĩnh nói.
Tất nhiên là ông cụ Hứa cũng biết, nhưng nếu Lâm Dương thừa nhận, vậy không còn gì để nói rồi.
“Cậu chủ Sơn, cậu muốn như thế nào?”
Ông cụ Hứa trầm giọng hỏi.
“Đơn giản, bảo người này quỳ xuống xin lỗi, sau đó liếm đáy giày của tôi, chuyện này như vậy thôi!” Vẻ mặt cậu chủ Sơn không đổi nói.
Những lời này vang lên, người nhà họ Hứa rất ngạc nhiên.
Ông cụ Hứa nhíu mày: “Cậu chủ Sơn, như vậy có phải hơi quá hay không? Sao tôi có thể bảo Lâm Dương quỳ xuống xin lỗi, liếm giày của cậu được… Có chút không thích hợp lắm?”
Trước mặt nhiều người làm ra chuyện như thế, vậy đời này Lâm Dương đừng nghĩ ngẩng đầu lên được.
“Ông cụ Hứa, ông là người hiểu rõ tôi! Lôi Bằng Sơn tôi tuy không phải là nhân vật tiếng †ăm lừng lẫy ở Quảng Liễu này, nhưng cũng là người có chút thể diện, hôm nay bị một tên ở rể chống đối như thế, mặt mũi bị hủy sạch, hôm nay tôi không lấy lại danh dự, sau này mọi chuyện truyền ra ngoài, ông bảo tôi đặt chân ở đây kiểu gì?” Cậu chủ Sơn nói.
Ông cụ Hứa cau mày, khàn giọng nói: “Nói như vậy, hôm nay cậu chủ Sơn nhất định phải làm nhục cháu ngoại lão phu, khiến lão phu mất mặt sao?”
“Ông cụ Hứa, tôi không cố ý gây khó dễ cho ông, lần này cô Vân gặp chuyện không may, tôi vốn không nguyện nhúng tay vào, cũng là Hiểu Mạn mời tôi tới! Bây giờ tôi bị nhục nhã, ông cụ Hứa lại muốn đứng về phía cháu ngoại ông, thế nào? Ông cụ khinh thường tôi sao?” Sắc mặt cậu chủ Sơn âm trầm.
“Tôi không có ý đó, nhưng dù sao nơi này cũng là nhà họ Hứa, người nào cũng không được làm càn!”
– ta Ông cụ Hứa quát khẽ.
“Ông cụ, tôi nể mặt ông mới nói những lời khách sáo như thế, nếu không vì ông, ông cảm thấy tôi sẽ khách sáo như thế sao?” Cậu chủ Sơn hừ lạnh nói.
“Cậu…” Ông cụ Hứa cảm thấy khó thở.
“Anh Sơn, đừng nói linh tỉnh nữa! Lại chậm trễ nữa, tên họ Lâm này lại tưởng anh sợ anh ta!” Uông Hiểu Mạn hừ lạnh nói.
Anh Sơn gật đầu, nghiêng đầu nói: “Ra †ay! Nếu anh ta không chịu liếm, vậy thì ấn anh ta xuống đất, kéo lưỡi ra cái xoạt cho tôi!”
“Dạ, lão đại!”