Chàng Rể Siêu Cấp Của Nữ Thần

Chương 223



Thật ra thì anh cũng không biết về võ thuật nhiều lắm, bởi vì anh đã dành phần lớn thời gian vào việc nghiên cứu y thuật.

Ngày thường, anh thấy người có luyện võ đều là võ sư: thuộc về chỗ dạy quyền, chiêu thức cũng khá phổ biến, tất cả đều là bắt chước lại, thế nên anh cũng chẳng thấy hứng thú gì cho lắm.

Mà bây giờ, khi thấy cậu chủ nhỏ này thi triển chiêu thức có trong bài quyền pháp cổ truyền, thì nó đã khiến Lâm Dương phải nhìn chăm chú.

Anh không trực tiếp rút kim châm ra để chế ngự cậu chủ nhỏ, mà anh chỉ lo phòng thủ, đồng thời cũng quan sát mỗi động tác của cậu chủ nhỏ.

“Ưng kϊƈɦ trường thiên!”

“Hàng long phục hồ!”

“Phù không tam liên kϊƈɦ!”

“Thất đàm thoái!” Ị Cậu chủ nhỏ vừa phát động đợt công kϊƈɦ dữ dội vừa giận dữ mà rồng lên, tràn đầy khí thế, tắn công như rồng.

Lâm Dương tiếp tục cản lại, cuối cùng anh có chút không chống đỡ được, thế là anh đã bị cậu chủ nhỏ đá mạnh vào người hai phát.

Anh liên tục lùi về phía sau, tuy không có gì đáng ngại, nhưng cảnh tượng này đã khiến cho đám người của Tô Tiểu Khuynh được một phen thót tim.

“Anh rễ, cần thận!” Tô Tiểu Khuynh run rẫy mà la lên.

“Chồng của chị Lâm cố gắng lên! Không được thua!” Lâm Tử Ngữ cũng lấy hết can đảm để lớn tiếng cổ vũ cho anh.

“Hừ, tôi còn tưởng rằng anh lợi hại lắm chứ, hóa ra anh chỉ là một tên không có sức lực mà cũng không chẳng biết võ công! Hôm nay để cậu chủ nhỏ này dạy dỗ anh một chút, đợi sau khi tôi chỉnh đốn anh xong thì cậu chủ tôi đây sẽ tính số với từng con chó kia!” Cậu chủ nhỏ hừ lạnh lùng một tiếp, sau đó cậu ta lại tiếp tục nhảy lên không và tung cú đá ngang về phía chính diện Lâm Dương.

Nhưng ngay lúc cậu ta vừa ra đòn, thì đột nhiên Lâm Dương cũng nhảy lên và tung ra một cú đá, anh cũng la lên.

“Ưng kϊƈɦ trường thiên!”

Vù!

Một đòn tắn công như hùng ưng cao tường bầu trời mênh .

ʍôиɠ. | “Cái gì?”

Sắc mặt của cậu chủ nhỏ lập tức thay đổi thành vẻ khϊế͙p͙ Sợ, cậu ta không thể tưởng tượng nổi mà nhìn chăm chú vào cú đá này của anh.

Bịch!

Chân của cậu chủ nhỏ chân còn chưa đến gần Lâm Dương, thì cậu ta đã bị Lâm Dương đạp xuống từ giữa không trung rồi.

Cậu chủ nhỏ ngã mạnh xuống dưới đất, khi cậu ta bò dậy, trong miệng cậu ta còn phun ra một ngụm máu.

Tất nhiên là đòn đá này của anh đã trực tiếp làm gãy xương sườn của cậu ta rồi.

“Sao anh có thể biết chiêu thức của nhà họ Mặc chúng tôi chứ?” Cậu chủ nhỏ lau đi vết máu ở trêи khóe miệng, cậu ta cảm thấy vô cùng kinh ngạc mà hỏi anh.

“Bây giờ tôi mới học.” Lâm Dương trả lời cậu ta.

“Bây… Bây giờ mới học?” Nghe đến đây, cậu chủ nhỏ há hốc mồm, đầu óc cũng trở nên nóng hồi.

Chỉ với một chiêu này thôi mà cậu ta đã phải khổ luyện suốt hai năm mới giỏi được… Đối phương lại nói bây giờ’ mới học… Hơn nữa trông cú đá vừa nãy cũng chẳng hè .

giống như là lần đầu tiên thi triển chút nào? | “Giả, cái này là giả, anh đang nói dối! Nhất định là anh | đang gạt tôi!” Cậu chủ nhỏ không có cách nào tiếp nhận .

được, cả người cậu ta không ngừng run rầy.



Lâm Dương im lặng không lên tiếng, anh chỉ giơ tay lên mà vẫy vẫy với cậu ta.

*Tôi muốn anh chết!”

Cậu chủ nhỏ có chút suy sụp, cậu ta điên cuồng hét lớn một tiếng, rồi lại tiếp tục xông tới chỗ của anh.

“Hàng long phục hổ!”

“Phù không tam liên kϊƈɦ!”

“Thát đàm thoái!”

Lâm Dương bắt đầu thi triển hét tất cả các chiêu thức võ thuật mà khi nãy cậu chủ nhỏ đã làm.

Nhưng cậu chủ nhỏ lại không có phản ứng nhanh nhạy bằng Lâm Dương, thế nên người cậu chủ nhỏ đã hứng trọn hết mấy cái chiêu thức này.

Chỉ trong chốc lát sau, mặt mũi của cậu chủ nhỏ đã sưng chù vù, đứng lên cũng khó khăn.

“Anh rể, anh đừng đánh nữa, nếu anh đánh tiếp nữa thì cậu ta sẽ chết mắt, gây chết người là không hay đâu!”

Nhìn thấy bộ dạng thê thảm của cậu chủ nhỏ, Tô Tiểu .

Khuynh vội vàng lên tiếng khuyên nhủ anh.

Khi Lâm Dương nghe thấy giọng của cô ta, thì anh khẽ cười và nói: “Yên tâm đi Tiểu Khuynh, anh tự biết có chừng mực.”

“Vâng…”

Tiểu Khuynh nhẹ nhàng gật đầu một cái, nhưng đôi mắt của cô ta vẫn lộ ra vẻ lo âu.

“Nếu cậu đã không chịu quỳ, vậy thì tôi cũng không gây khó dễ cho cậu nữa, nhớ, sau này đừng có tiếp tục chọc tôi, cậu biết chưa?” Lâm Dương ngồi xổm xuống, rồi nhàn nhạt nhìn cậu chủ nhỏ mà nói.

“Khốn kiếp, tôi nhất định sẽ trả thù, tôi nhất định sẽ khiến tất cả các người phải trả cái giá thật đất!” Cậu chủ nhỏ giận dữ rống lên.

“Xem ra là tôi vẫn chưa dạy dỗ cậu đủ.”

Lâm Dương cau mày lại, anh lập tức muốn ra tay với cậu ta thêm một lần nữa.

Nhưng ngay khi anh vừa mới giơ nắm đắm lên, vẻ mặt anh không khỏi trở nên cứng đờ, lúc này anh lập tức bắt lấy bàn tay của cậu chủ nhỏ mà nâng lên.

Chọt thấy ở trêи mu bàn tay của cậu ta có hai dấu chấm đỏ nhỏ.

“Lạc Linh Huyết?” Lâm Dương âm thầm nói. | Nghe thấy ba chữ này, cậu chủ nhỏ đột nhiên mở đôi mắt .

ra, cậu ta giận dữ rống lên một tiếng, rồi định cắn cổ của .

Lâm Dương. | Nhưng cậu ta vừa mới vừa bò dậy, thì đã lập tức bị Lâm Dương dùng một tay ấn chặt xuống dưới đất rồi.

*Xem ra lần này thu hoạch không tệ!”

Lâm Dương nói với giọng điệu bình tĩnh, sau đó anh rút ra một cây kim châm rồi đâm vào người của cậu chủ nhỏ.

Trong chớp mắt, cậu chủ nhỏ không thể nhúc nhích được nữa.

*Nó là của tôi, anh đừng hòng cướp đi nó, nó là của tôi!

Nếu anh dám lấy nó đi, tôi sẽ giết chết hết cả nhà anh, tôi nhất định sẽ giết chết hết cả nhà anh!”



*Vậy ta chờ cậu tới giết chết hết cả nhà tôi.”

Lâm Dương tỏ ra thản nhiên mà đáp lại lời cậu ta, anh lại lấy kim châm ra, rồi đâm vào cổ tay của cậu chủ nhỏ, máu chảy, anh nâng cổ tay của anh lên mà đưa tới gần chỗ giọt máu kia.

Cậu chủ nhỏ vốn đang mắng chửi anh, nhưng khi thấy cổ tay của Lâm Dương thì cậu ta nhanh chóng cảm thấy sợ hãi.

“Mười… Mười ba giọt? Cái… Cái gì thế này? Chỉ một mình anh… Mà đã có đến mười ba giọt Linh Huyết rồi ư?”

Cậu chủ nhỏ gần như bị líu lưỡi.

Cậu ta chỉ mới có hai giọt mà đã khiến cho vô số người .

cảm thấy hâm mộ và ghen tị, có nó cũng khiến thiên phú .

của cậu ta tăng vọt.

Mà giờ người này lại có khoảng chừng mười ba giọt.

Cộng thêm hai giọt của cậu ta thì giờ anh đã có tổng cộng có mười lăm giọt!

“Mười lăm giọt Linh Huyết…

‘Yêu quái!

Sau khi đã đoạt lấy Lạc Linh Huyết, Lâm Dương đứng lên, trong mắt anh tràn đầy nóng bỏng.

“Mười lãm giọt… Cách một bước kia… Chỉ còn thiếu năm giọt!”

Lâm Dương lẩm bẩm trong miệng, sau đó anh xoay người lại mà nói với đám người ở đằng sau: “Đi thôi, chúng ta quay về.”

“Vâng, ngài Lâm…”

Tào Uy vội vã đứng dậy.

Mọi người vẫn có hơi hoảng hốt, họ hoàn toàn không thể tiếp nhận nỗi cảnh tượng này.

Cậu chủ nhỏ cũng nhìn anh với vẻ mặt kinh ngạc, da đầu cũng dẫn trở nên tê dại.

Cậu ta không có chìm đắm trong nỗi thống khổ khi bị đoạt mắt Lạc Linh Huyết, mà là đắm chìm vì số lượng Linh Huyết nhiều kinh khủng đó của anh.

Sau khi bọn họ đã rời đi được một lúc lâu, thì cái tên .

khổng lồ ở đằng kia mới run rầy bò tới…

“Cậu chủ nhỏ, cậu… Không sao chứ…”

“Lạc Linh Huyết của tôi bị đoạt đi rồi…” Cậu chủ nhỏ cất giọng khàn khàn, nói.

“Cái gì? Tôi… Tôi lập tức đi thông báo lại với nhà cậu…”

“Không! Đừng thông báo!”

Sắc mặt của cậu chủ nhỏ tái nhọt, cậu ta cảm tháy sợ hãi mà nói: “Nếu nhà tôi có hỏi tới, thì nói với nhà tôi là người đã đoạt lấy Lạc Linh Huyết của tôi… Không thẻ trêu chọc được! Tuyệt đối không thể trêu chọc cậu ta được!”

Cậu ta thừa biết mười lăm giọt Linh Huyết đó mang ý nghĩa gì!

Nhà họ Mặc… Tuyệt đối không thể trở thành kẻ thù của anh ta được!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.