Quân!”
Vẻ mặt Hứa Minh Tùng không đổi nói.
“Bạch Thiếu Quân?”
“Đó…
Đó tốt cuộc là ai thế?”
“Tội phạm giết người đúng không?”
“Chúng ta có cần báo cảnh sát không?”
Người của nhà họ Hứa run rấy nói.
“Báo cảnh sát sao? Hừ, các người muốn nhà họ Hứa chúng ta hoàn toàn bị xóa sổ khỏi tỉnh Quảng Liễu sao?”
Hứa Minh Tùng lạnh nhạt nói: “Đây là nhân vật lớn có thể một tay che trời, người như vậy, chúng ta đời này vốn không chạm tới, nếu hôm nay không có nhóc Lâm ở đây, sao chúng ta có thể nhìn thấy nhân vật lớn như vậy?”
“Nhóc Lâm?”
“Ông nội, ông muốn nói là chỉ… Lâm Dương sao?”
“Làm sao có thể? Sao người này có thể quen tên phế vật Lâm Dương?”
“Ông nội, có phải ông lầm rồi không?”
Giọng nói kinh ngạc không dứt bên tai.”
Người nhà họ Hứa đều không tin chuyện này.
“Sao thế? Đã là lúc này rồi mà mấy người còn không tin? Nếu người nọ không phải là bạn của nhóc Lâm, các người nghĩ các người có thể bình an vô sự sao?” Hứa Minh Tùng hừ lạnh nói.
Mọi người ngạc nhiên.
“Nhất là bà già bà nữa, có biết là thiếu chút nữa bà sẽ khiến nhà họ Hứa chúng ta vạn kiếp bất phục hay không?”
Hứa Minh Tùng chỉ vào mũi bà cụ Hứa mắng.
“Ông…” Bà cụ Hứa cảm thấy khó thở, không biết nên phản bác thế nào.
“Nghe đây, lập tức đưa bà cụ này đến trên núi Thanh Tùng dưỡng lão! Đời này không được về nhà họ Hứa nữa!” Hứa Minh Tùng trầm giọng tức giận nói.
“Ông nội!”
“Ba… Không thể làm như vậy được!”
“Núi Thanh Tùng nằm ở ngoài tỉnh Quảng Liễu! Nơi đó rất ít người, sao ông có thể đưa bà nội đến đó được?”
Người nhà họ Hứa sốt ruột, nhao nhao la lên.
“Lão già chết tiệt này, ông… Ông ông ông… Ông muốn trục xuất tôi khỏi nhà họ Hứa sao?” Bà cụ Hứa thở hổn hển, liên tục gào rống.
Đưa đến núi Thanh Tùng, chẳng phải tương đương với việc bị trục xuất khỏi nhà họ Hứa sao?
Hứa Minh Tùng đúng là ăn tim gấu mật hổ, dám làm như vậy sao?
Nhưng mà… Hứa Minh Tùng gật đầu như chém đinh chặt sắt.
“Đúng vậy!”
Người nhà họ Hứa rộ lên.
“Không!”
Đúng lúc này, một tiếng hét vang lên.
Mọi người nhìn lại, mới phát hiện là Hứa Ngọc Thanh xông từ trong đám người ra, chắn trước mặt bà cụ Hứa.
“Ba, chuyện này không phải như vậy đâu!
Mọi người đừng bị tên Lâm Dương kia lừa!”
“Sao thế, Ngọc Thanh, con muốn nói gì?”