Ông cụ hít một hơi thật sâu.
“Vâng” Anh gật đầu.
Ông cụ nhìn ngọn núi hoang tàn trước mặt này, thật lâu sau mới hỏi: “Lâm Dương, rốt… rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Từ khi nào mà cháu lại có võ công lợi hại như vậy?”
“Cháu không biết võ công.” Anh đáp.
“Không biết? Vậy vừa rồi là..”
“Đó là Võ y ạ “Võ y? Hình như ông đã từng nghe qua rồi, nhưng… cháu biết võ y từ bao giờ?”
“Cháu học y từ nhỏ, nên hiển nhiên sẽ biết một chút về mấy thứ như Võ y này.”
“Nhưng cậu ta tới tìm bác sĩ Lâm mài!
Sao lại chọc vào cháu? Lâm Dương, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Hứa Minh Tùng vội vàng hỏi.
Nhưng chỉ thấy anh bình tĩnh, suy nghĩ một lát, rồi mới mở miệng đáp: “Ông ngoại, thực ra chuyện này rất đơn giản, bởi vì… cháu chính là bác sĩ Lâm!”
Hứa Minh Tùng ngồi lên tảng đá ở bên cạnh, gương mặt già nua không có bất cứ sự dao động nào, nhưng ánh mắt thì lại trừng rất lớn.
Trong đôi mắt đục ngầu tràn đầy vẻ khiếp sợ.
Ông cụ không thể nào tiếp nhận nổi.
Dù sao thì…
chuyện này thực sự quá chấn động.
Cháu rể ngoại của mình, lại là vị bác sĩ Lâm oai phong.
một cõi, chấn động thế giới sao? Là vị bác sĩ thiên tài trẻ tuổi nhất và đỉnh cao nhất đó sao? “Là như vậy sao? Hóa ra là vậy…
Hứa Minh Tùng hít một hơi thật sâu, không ngừng lẩm bẩm, thật lâu sâu, mới cất tiếng cười to.
Đã rất lâu rồi, ông cụ không còn được cười thoải mái như vậy.
“Cháu xin lỗi, ông ngoại, bởi vì một vài nguyên nhân niên cháu không thể không giấu mọi người.
Lâm Dương nói.
“Không cần xin lỗi! Ông có thể hiểu được, ông chỉ quá bất ngờ mà thôi, không ngờ cháu rể của ông lại là một đại nhân vật như vậy, ha ha ha ha ha…”
Ông cụ cười to không thôi, đứng đậy và liên tục vuốt râu, đôi mắt già nua nhìn về phía anh tràn đầy vẻ yêu thích và khen ngợi: “Nào nào nào, Lâm Dương, lại đây, để ông ngoại nhìn cháu cho thật kỹ nào!”
Lâm Dương lập tức đi tới và đứng trước mặt Hứa Minh Tùng.
Ông cụ lại nhìn anh từ trên xuống đưới một vòng, trong mắt lộ ra vẻ nghi hoặc: “Lâm Dương, cháu nói cháu là bác sĩ Lâm, nhưng tại sao gương mặt này của cháu…
lại khác với trên tivi vậy?”
Lâm Dương lấy một cây kim châm cứu ra, rồi cắm lên cổ mình.
Trong phút chốc, xương cốt trên gương mặt anh bắt đầu nhúc nhích, chỉ chốc lát sau, khuôn mặt đã biến.
thành dung mạo tựa như thiên thần.
“Hả?”
Hứa Minh Tùng nghẹn họng nhìn trân trối: “Đây là gì thế? Ma thuật biến đổi sao?”
“Ông ngoại, đây không phải là ma thuật, đây chỉ là thuật chuyển xương trong y học cổ truyền, đi chuyển xương cốt trên khuôn mặt để thay đổi vẻ ngoài, cháu đã lợi dụng loại thủ đoạn này, nên có thể đễ đàng đạt được mục đích địch dung!”
“Địch dung?”
Vẻ mặt của ông cụ kinh ngạc: “Vậy gương mặt nào mới là của cháu?”
“Đây là gương mặt thật của cháu.
Lúc trước chỉ là dịch dưng mà thôi.