“Các người tới đây làm gì hả? Muốn tạo phản sao? Đúng thật là to gan, không biết chỗ này là chỗ sao? Mau cút ra khỏi đây cho tôi! Cút mau!”
Đại Lý chính là chủ hội quán của hội quán võ thuật nhà họ Mãn ở Giang Thành, lúc này ông ta lập tức dẫn mấy trăm tên đồ đệ bước ra từ cửa.
Bọn họ tức giận mà trừng mắt nhìn gần hàng nghìn người đang đứng ở bên vòng ngoài, mỗi người họ đều cảm thầy giận dữ đến mức không thể kìm được, trông họ ngạo mạn vô cùng.
Nhưng mà… Ở hiện trường lại không có một ai thèm quan tâm tới chủ hội quán Đại Lý.
“Vô liêm sỉ!” Chủ hội quán Đại Lý giận đến tím người, ông ta lại tiếp tục rồng lên: “Tôi đếm ngược năm giây, năm giây sau nếu các người vẫn chưa rời khỏi đây thì cũng đừng trách tại sao võ thuật của nhà họ Mãn không có mắt!”
Mặc dù số người ở bên đối phương nhiều hơn không chỉ gấp máy lần so với người ở hội quán võ thuật của nhà họ Mãn, nhưng mà khoảng cách giữa người làm công với người có luyện võ cũng không phải là nhỏ, người làm công thì dựa vào việc cố gắng hét sức lực, thật sự thì tố chất thân thể lại kém hơn nhiều, nếu phải đánh thật thì bên hội quán võ thuật của nhà họ Mãn cũng chẳng sợ chút nào.
Nhưng đúng lúc này, đám người ở bên ngoài đột nhiên tản ra, sau đó có một chiếc xe Bentley màu nâu chậm rãi chạy.
tới trước cổng hội quán.
Một nam và một nữ từ trêи xe bước xuống.
Trong hai người, chủ hội quán Đại Lý biết người nữ kia là ai.
Chính là Cung Hỉ Vân.
Con người nam thì ông ta chưa từng gặp qua, nên ông ta cảm thấy rất ngờ vực.
“Cô Cung, ngọn gió nào đã thổi cô tới đây? Ba giờ đêm mà cô còn đưa nhiều người tới đây như vậy là để làm gì?”
Chủ hội quán Đại Lý mở miệng hỏi cô ta.
Nhưng Cung Hỉ Vân lại chẳng lên tiếng đáp lại ông ta, cô ta chỉ liếc nhìn chủ hội quán Đại Lý một chút rồi lại đứng yên ở một bên, cúi đầu không nói một lời nào.
Trong lòng chủ hội quán Đại Lý khẽ giật mình, lúc này ông ta mới chú ý tới tư thế đứng của Cung Hỉ Vân, cô ta thế mà lại đứng sau lưng người đàn ông đó.
Người này ai?
Mà có thể khiến cho chị đại Giang Thành thành ra như vậy…
“Mãn Thương Thạch đâu? Gọi ông ta ra gặp tôi.”
Lâm Dương lấy ra một đôi găng tay màu trắng, anh vừa đeo găng vào vừa nói.
“Một giờ trước, ông Hai có nhận được một cuộc điện thoại từ dòng họ, nên ông ấy đã thuận tiện bay tới Yến Kinh rồi.
Cậu là ai? Tìm ông Hai có chuyện gì không?” Chủ hội quán Đại Lý hỏi anh với tông giọng trầm thấp.
“Hỉ Vân.”
“Cậu Lâm.” Cung Hỉ Vân vẫn luôn cúi đầu.
“Giúp tôi đặt một vé đi Yến Kinh.”
“Cậu muốn đến đó lúc mấy giờ?”
“Nhanh nhát là mấy giờ, thì lập tức đặt giờ đó.”
“Vâng.”
Cung Hỉ Vân gật đầu một cái rồi ra lệnh cho người đàn em ở bên cạnh.
Chủ hội quán Đại Lý sợ hết hồn hết vía.
“Mãn Phúc Tây có ở chỗ này không?” Lâm Dương tiếp tục hỏi.
“Cậu này đây, rốt cuộc cậu là ai?” Chủ hội quán Đại Lý hỏi anh một cách nghiêm túc.
*Tôi hỏi lại một lần cuối cùng, Mãn Phúc Tây… Có ở chỗ này không?” Lâm Dương nhìn chằm chằm vào người chủ hội quán Đại Lý kia rồi hỏi lại lần nữa.
Lời này của anh, người ở hội quán võ thuật của nhà họ Mãn người cũng không thấy thoải mái gì.
“Anh là cái thá gì chứ? Dám dùng loại giọng điệu đó để nói chuyện với chủ hội quán của chúng tôi hả?” Có một tên thanh niên trai tráng chỉ thẳng vào mặt của Lâm Dương mà mắng chửi anh.
“Lôi cậu ta ra ngoài!” Cung Hỉ Vân tỏ ra giận dữ, cô ta lập tức chỉ tay về phía tên đô con kia mà ra lệnh.
“Dạ, chị Vân!”
Lúc này có hai người đàn ông tiến tới.
“Các người muốn làm gì hả?”
“Tất cả các người cút ra khỏi đây cho tôi!”
*Có tin là ông đây đánh chét các người không!”
Người ở hội quán võ thuật của nhà họ Mãn bắt đầu nỗi giận đùng đùng, bọn họ đồng loạt tiến tới rồi xếp thành bức tường để chặn hai người đàn ông kia lại, từng người trong đám bọn họ đều rất ngang ngược.
“Cô Cung, mặc dù bên cô có nhiều người, nhưng người của chúng tôi ai cũng đều có võ, nếu phải động tay động chân, ai thắng ai thua vẫn còn rất khó nói, cô không nên ép chúng tôi, néu không thì chúng tôi sẽ làm ra chuyện mà tự bản thân chúng tôi cũng không cho phép.” Chủ hội quán Đại Lý nói năng một cách điềm tĩnh.
Nhưng khi ông ta vừa nói dứt lời này.
Cách cạch cạch cạch…
Tất cả những người bên phe anh trực tiếp móc cây súng từ trong lòng ngực ra ngay tại chỗ, sau đó bọn họ nhắm thẳng vào người ở hội quán võ thuật của nhà họ Mãn.
Thấy thế, hô hắp của đám người ở hội quán võ thuật nhà họ Mãn bắt đầu trở nên căng thẳng, cả người họ lập tức đứng yên không dám cử động.
“Ngu ngốc, thời đại nào rồi mà còn dùng nắm đắm? Nắm đấm của ông nhanh hơn đạn của tôi sao?” Cung Hỉ Vân mở miệng mắng một tiếng, sau đó cô ta trực tiếp xông lên phía trước, vả cho tên nhục mạ Lâm Dương kia hai cái bạt tai.
Không có người nào dám ngăn cản cô ta.
Dù tên bị cô ta đánh đứng thấp thỏm ngay tại chỗ, không dám nhúc nhích.
“Cô Cung, cô…” Chủ hội quán Đại Lý lộ ra vẻ mặt đầy kinh ngạc, ông ta không ngờ là người phụ nữ Cung Hỉ Vân này lại điên cuồng như vậy.
“Cô cái gì mà cô? Lôi xuống, đánh chết cho tôi!” Cung Hï Vân quát lên.
Hai tên đàn ông kia lập tức lôi tên thanh niên đô con đó vào trong một con hẻm, một lát sau có tiếng gào thét thảm thiết vang lên.
Người ở hội quán võ thuật của nhà họ Mãn bắt đầu nhễ nhại mồ hôi lạnh.
Vẻ mặt của chủ hội quán Đại Lý vẫn lạnh lùng như băng, ông ta siết chặt quả đấm lại.
Nhưng dường như Lâm Dương đã mắt hét kiên nhẫn.
Anh liếc nhìn đám người ở hiện trường rồi hờ hững nói: “Không phải người nhà họ Mãn thì có thể rời đi, hôm nay tôi tới đây là muốn tìm nhà họ Mãn để tính sổ, không muốn dính dáng gì đến người vô tội! Không phải là người nhà họ Mãn thì đi đi.”
*Đi ư? Mặc dù chúng tôi không phải là họ Mãn, nhưng chúng tôi cũng là con cháu ở hội quán võ thuật của nhà họ Mãn, bắt kể anh là ai, hôm nay néu anh muốn động tới hội quán, thì anh phải bước qua xác của tôi trước này!” Một người dũng cảm bước ra và nói một cách chắc nịch.
“Không sai, hội quán võ thuật của nhà họ Mãn chúng tôi có người nào là hạng người ham sống sợ chết chứ? Nếu có một người thì cho anh giết hết tắt cả chúng tôi!”
“Hôm nay tất cả chúng tôi cùng sống cùng chết với hội quán!”
Đám người bọn họ nói năng kiên quyết, ai ai cũng bày ra dáng vẻ thấy chết mà không sờn.
Chủ hội quán Đại Lý thấy vậy, đôi mắt của ông ta trở nên nóng bỏng, sau đó ông ta tỏ ra kiêu ngạo mà nhìn chằm chằm vào Lâm Dương, nói: “Cậu đã nhìn thấy chưa? Đây chính là quyết tâm của hội quán võ thuật của nhà họ Mãn tôi đấy! Một là cậu lập tức tàn sát hết cả nhà chúng tôi, nhưng nếu cậu làm như vậy, tôi nghĩ dù cậu là ai, thì nhất định là cậu sẽ gặp không phải ít phiền toái đấy? Cậu có lá gan này sao?”
Vừa nói nói xong, chủ hội quán Đại Lý bật cười một tiếng.
Ông ta tin chắc rằng người của anh sẽ cảm thấy áp lực mà chủ động rời đi.
Nhưng khi ông ta vừa mới dứt lời, Lâm Dương bất ngờ đoạt lấy cây súng của Cung Hỉ Vân đang đứng kề bên anh, trực tiếp nhắm thẳng vào đầu của tên chủ hội quán Đại Lý kia rồi bóp cò.
Đoàng!
Tiếng nỗ súng vang lên.
Trêи đầu của tên chủ hội quán Đại Lý xuất hiện một cái lỗ loang máu.
Ông ta trợn trừng đôi mắt, nhìn Lâm Dương với ánh mắt như không thể tưởng tượng nỗi, ông ta không ngờ là Lâm Dương lại biết bắn súng thật, còn thật sự dám giết ông.
Tiếng thét chói tai vang dội khắp nơi.
“Nhà họ Mãn đã muốn giết tôi, ông cho là tôi sẽ hiểu mà nương tay sao? Nguyên tắc làm việc của Lâm Dương tôi luôn là người không phạm tôi, tôi không phạm người. Nếu nhà họ Mãn các người đã động dao giết người, vậy thì Lâm Dương tôi cũng không cần phải nương tay nữa!”
Lâm Dương quãng súng lại cho Cung Hỉ Vân, anh không hề để lộ bất kì cảm xúc gì trêи khuôn mặt mà nói: “Tất cả những người thuộc nhà họ Mãn, trực tiếp xử lý, còn những người không phải là người của nhà họ Mãn, thì chặt đứt hết tay chân! Không phải các người muốn cùng sống cùng chết với hội quán võ thuật của nhà họ Mãn sao? Vậy thì hôm nay tôi lập tức bước qua xác của các người để diệt cái hội quán võ thuật nhà họ Mãn này!”
Nghe anh nói như vậy, cái đầu hạt dưa của tất cả bọn họ như muốn nỗ tung.
“Anh… Anh điên rồi sao?”
“Rốt cuộc anh là ai?”
“Cứu mạng, tôi không tới, tôi phải đi! Tôi phải về nhà!”
Trong chớp mắt, người ở hội quán võ thuật của nhà họ Mãn trở nên hoảng loạn.
Nhưng bây giờ muốn đi… Đã muộn rồi!
Cung Hỉ Vân gọi hơn cả nghìn người xông lên, tiền hành bao vây đám người này.
Hiện trường vô cùng hỗn loạn.
Tiếng gào thét ầm ï xé cả bầu trời đêm.
Lâm Dương trưng bộ mặt không chút cảm xúc mà nhìn hiện trường lộn xộn này, một lát sau anh xoay người lại mà chui vào trong chiếc xe Bentley.
“Cậu Lâm!” Cung Hỉ Vân vội lên xe cùng anh.
“Chỗ này giao cho cô xử lý, đưa tôi tới sân bay! Tôi sẽ đi Yến Kinh ngay bây giờ.”
“Vâng cậu Lâm!”